“Ừm.” Điềm Tâm gật gật đầu, lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn người đối diện mình.
Trong phòng khách chỉ bật đèn sưởi, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Trần Diệc Nhiên, khiến khuôn mặt vốn hơi lạnh lùng của anh trở nên ấm áp, đôi mắt tĩnh mịch như ngọc đen cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Điềm Tâm, trong mắt lộ ra ánh sáng động lòng người, sống mũi anh rất thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lúc nhìn về phía cô, có hơi hơi cong lên thành một nụ cười.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy mặc dù mình chưa bắt đầu uống rượu mình lại có cảm giác như đã say.
“Uống đi, đừng nhìn anh chằm chằm như thế.” Trần Diệc Nhiên cười cười với cô, sau đó lắc lắc chén rượu trong tay.
“A…” Điềm Tâm ngượng ngùng cúi đầu xuống, giơ chén rượu tới bên miệng, khẽ nhấp một ngụm.
“Nhưng mà anh biết anh rất đẹp trai.” Trần Diệc Nhiên không lạnh không nhạt phun ra một câu.
“Khụ khụ khu…” Điềm Tâm liền sặc rượu.
Anh trai à… Anh tự luyến cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.
Điềm Tâm vừa ho khan, vừa đưa tay lấy khăn tay trên bàn, lau rượu trên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Anh bắt đầu học cách tự luyến như vậy từ khi nào?”
“Tự luyến sao…” Trần Diệc Nhiên lạnh nhạt nhìn cô, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, tinh tế thưởng thức, sau đó chậm rãi nói: “Anh cảm thấy đây là sự thật.”
“…” Điềm Tâm bày ra vẻ mặt “Em chịu thua rồi”, im lặng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731281/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.