“Con bé này làm sao vậy, có ai lại đi nói chuyện với khách đến chơi nhà như thế sao?” Mẹ Điềm cầm xẻng gỗ xào thức ăn gõ lên đầu Điềm Tâm, khiến cô đau đến mức mắt muốn nổ đom đóm.
“Ôi... Mẹ, sao mẹ đánh mạnh như thế làm gì, lại còn nói giúp người ngoài, ai mới là con đẻ của mẹ chứ?” Điềm Tâm đau đến mức muốn chảy nước mắt, cô quay đầu rưng rưng nhìn mẹ mình.
“Nếu con không phải là con đẻ của mẹ, vậy thì mẹ quản con làm cái gì. Hơn nữa nếu như sau này con thật sự đi theo Trần Diệc Nhiên, San San chính là em chồng của con, lại còn dám nói là người ngoài, đến lúc đó xem Trần Diệc Nhiên sẽ giúp ai.” Mẹ Điềm hung dữ nói cô một trận, sau đó lại bước vào nhà bếp.
Điềm Tâm im lặng xoa xoa cục u trên đầu mình, nhìn thấy dáng vẻ muốn cười nhưng lại liều mạng nén lại của Trần San San, liền tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Buổi tối, cha Điềm trở về.
Mẹ Điềm nói với cha Điềm chuyện này, cũng may cha Điềm không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: “Thật ra thằng nhóc Diệc Nhiên này cũng không tồi, hai chúng ta cũng coi như là nhìn nó lớn lên. Nếu như Điềm Tâm lấy nó, cũng có thể nói là con bé có phúc, chỉ là... Thằng nhóc này, muốn gì thì cũng phải đến cửa chào hỏi một tiếng chứ? Cứ như vậy mà âm thầm ôm con gái của tôi bỏ chạy hả?”
Điềm Tâm nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731256/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.