Sau một lúc lâu, giống như vừa mới kịp phản ứng lại, mẹ Trần hạ giọng hỏi Trần Diệc Nhiên: “Chẳng lẽ con... Lúc dạy kèm Điềm Tâm còn học lớp mười, hai đứa đã bắt đầu có tình cảm với nhau? Con như vậy là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đấy, biết không hả?”
“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ kéo dài giọng, sau đó nhìn Điềm Tâm đang đỏ bừng cả hai má ngồi bên cạnh bà, nói: “Con là loại người như vậy sao?”
“Mẹ thấy khó mà nói chắc được đấy.” Mẹ Trần lắc lắc đầu, nhìn Điềm Tâm nói: “Có một cô nương ngây thơ trong trắng như nước ở bên cạnh, ai biết con có nhẫn nhịn được hay không...”
“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên không nhịn được trợn mắt một cái: “Mẹ không thể đổi đề tài được à?”
“Haiz...” Mẹ Trần lại quay đầu, đánh giá Điềm Tâm một lượt, sau đó lượt, sau đó hỏi anh: “Vậy có phải nhiều năm nay con vẫn không chịu đồng ý đi xem mắt... Là vì Điềm Tâm đúng không?”
“Mẹ cứ xem như là thế đi.” Trần Diệc Nhiên tiện tay cầm một chai nước, ngồi xuống ghế sofa đối diện hai người, mở nắp chai uống một ngụm, sau đó nói với mẹ Trần: “Nếu mẹ đã biết rồi, vậy từ nay về sau không cần phải sắp xếp cho con đi xem mắt nữa.”
“Nhưng mà...” Mẹ Trần ngập ngừng, nhìn Điềm Tâm, cuối cùng lại không nói tiếp.
“Nhưng mà cái gì, con biết mẹ định nói gì.” Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực sáng lên, anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731174/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.