Tiễn Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu đi, Điềm Tâm rầu rĩ không vui mà nằm nhoài trên người Thẩm Tâm, lại tùy cô ấy cõng một đường trở về ký túc xá.
Các bạn đồng học đi leo núi vẫn chưa về.
Điềm Tâm ngồi trên giường của ký túc xá, nhìn bộ dáng Thẩm Tâm mang vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Điểm Tâm, bộ dáng cậu thoạt nhìn giống như tâm tình rất tốt?”
“Tớ?” Thẩm Tâm đưa tay chỉ chỉ chính mình nói: “Tớ còn khá tốt a, làm sao vậy.”
“Chúng ta phải ở chỗ này ngây ngốc một tháng a, lại nói điện thoại di động của cậu cũng bị thu đi rồi, cậu nói chúng ta như thế nào mà không buồn bực được đây.” Điềm Tâm nhịn không được chống cắm của mình, trong mắt đầy nghi hoặc mà nhìn cô ấy.
“Một tháng thì một tháng a, thời gian nhoáng một cái, rất nhanh liền trôi qua.” Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm vẻ mặt buồn bực, suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, sau khi cậu cùng Trần Diệc Nhiên ở chung một chỗ, đây chắc là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy đi? Vừa mới bắt đầu a, khó tránh khỏi có chút không quen, nhớ ngày đó thời điểm Lục Dật Tiêu vừa mới thi đậu đại học, tớ mới lên tiểu học lớp sáu, tuy rằng đối với anh ấy cũng không có tình cảm khắc sâu gì, thế nhưng ít nhiều gì vẫn cảm thấy trong cuộc sống ít đi một chút cái gì đó.”
Thanh âm Thẩm Tâm dừng một chút, sau đó sờ sờ đầu Điềm Tâm, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731137/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.