Thẩm Tâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, xoay người sang chỗ khác, không nói.
Anh ta thu lại cánh ta ôm bả vai cô ấy, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe nói:
“Em yêu, mấy ngày nay có nhớ anh không?”
Điền Tâm quay đầu đi, đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta nói: “Tiêu ca, anh nên nhớ còn có nười ở đây.”
“Tiểu Điềm Tâm, đã lâu rồi em không gọi anh là Tiêu ca ca…” Anh ta giống như xoay đầu lại, nhìn Điền Tâm, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, âm thanh trong trẻo mang môt chút trêu chọc nói: “Gần đây lại kêu anh Tiêu ca ca, Tiêu ca, trước đây ngữ khi cũng không có như vậy, cảm giác giống như kêu xã hội đen.”
“Ha ha…” Điền Tâm nhìn anh ta cười gượng hai tiếng, sau đó nói: “Đại ca em đã hai mươi, còn kêu anh Tiêu ca ca, Tiêu ca, anh nghĩ em và anh vẫn còn là trẻ nhỏ sao, thật buồn nôn a, anh không chê buồn nôn a, người khác đều ngại buồn nôn a!!”
“……”Lục Dật Tiêu hơi hé môi, muốn phản bác vài câu, lại phát hiện mình không thể nào nói lại được.
Trần Diệc Nhiên khẽ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy tràn ngập ý cười nhìn cô, chậm rãi đứng dậy, cúi người trên gương mặt phấn nộn của cô hôn một cái nói: “Ngoan, anh nghe em gọi cậu ta là ca ca sớm thấy khó chịu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Nhiên ca ca, ở đây còn có người…”
Lục Dật Tiêu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731119/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.