Từ khi nào cô lại ỷ lại vào Trần Diệc Nhiên nhiều tới vậy??
Cô cứ như vậy ăn vạ trong lòng anh, ngẩng cổ lên đáp lại nụ hôn của anh.
Mọi người cứ vậy đi qua, họ vội vàng liếc hai người một cái rồi sau đó cứ thế mà đi tiếp.
Một lúc lâu sau, Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng buông cô ra. Anh nhìn cô với đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy cùng với hơi thở hổn hển.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy của cô bây giờ hoàn toàn là đỏ ửng.
“Đi thôi.” Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, một tay kéo hành lý, một tay nắm tay cô đi ra khỏi sân bay.
“Đi đâu?” Cô hơi ngẩng đầu, một đôi mắt ngấn nước nhìn anh hỏi.
“Ân…… Trước hết đi tìm một chỗ nghỉ sau đó để hành lý ở đó rồi đi tìm chỗ ăn cơm.” Trần Diệc Nhiên vừa nắm tay cô đi ra ngoài vừa thuận miệng trả lời cô.
Dọa người sao!! Thật sự cô sẽ ở cùng một chỗ với Trần Diệc Nhiên ở bên ngoài sao!?
Cô thật sự rất căng thẳng.
Chỉ là bàn tay nhỏ của cô đang bị Trần Diệc Nhiên nắm, chân chỉ có thể đi về phía trước theo anh.
“Sao vậy?” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay người nào đó dường như đang không ngừng đổ mồ hôi trong bàn tay trắng nõn thon dài của mình, anh ngẩng đầu kỳ quái nhìn cô hỏi: “Em đang nóng sao?”
“Không nóng a……” Cô cứ cứng đờ như vậy nhìn Trần Diệc Nhiên cười cười.
“Vậy sao tay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731039/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.