-Cảm ơn anh Diệc Nhiên!! - Đôi mắt trong veo của cô nhìn Trần Diệc Nhiên đầy cảm kích.
-Không cần khách khí, - Trần Diệc Nhiên hơi cúi người nhìn Điềm Tâm, giọng mê hoặc nói:
-Chỉ là, cảm ơn ngoài miệng thì có ích gì, thể hiện bằng hành động mới được.
-Ách...Hành động gì chứ?? - Điềm Tâm nhìn ánh mắt mờ ám của hắn, không chịu đươc mà sửng sốt một chút.
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên duỗi ngón tay thon dài, vừa gật gật đầu vừa chỉ vào miệng mình.
Mặt Điềm Tâm thoáng chốc lại đỏ lên.
Cái lão này, lúc nào cũng trêu mình được.
Cô mở trừng hai mắt, ánh mắt vô tội nhìn Trần Diệc Nhiên, nhỏ giọng hỏi:
-Anh Diệc Nhiên, miệng anh bị làm sao à? Đói bụng hả? Cứ nói là đói bụng đi em nấu cho mà ăn!
-Ha ha... Trần Diệc Nhiên không nhịn được liền bật cười, nhìn vẻ mặt vô tội của Điềm Tâm mà đưa tay búng vào gáy cô một cái rồi nói:
-Chúng ta vừa mới ăn cơm ở tiệm về đây mà, em mau quên vậy sao?
-Thế nhưng anh Diệc Nhiên còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chút cơm lúc tối như vậy làm sao đủ, thể lực tiêu hao nhanh như thế ắt hẳn chắc cũng đói rồi. - Điềm Tâm tiếp tục trợn tròn mắt mà bịa ra nói.
-A... - Trần Diệc Nhiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu, khóe môi nở nụ cười đẹp mắt, mờ ám nói:
-Em không nói thì anh cũng không biết đấy, quả nhiên Điềm Tâm hiểu rõ anh nhất...
Điềm Tâm nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730994/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.