Điềm Tâm lập tức kịp thời phản ứng, cười híp mắt tiến lên trước nghênh đón:
-Chào cô chú ạ, chào anh Diệc Nhiên.
-Điềm tâm ngoan quá. - Mẹ Trần Diệc Nhiên liền cười tươi như hoa, cầm tay Điềm Tâm khen ngợi một tràng:
-Điềm Tâm thật sự là đã vất vả rồi, thoáng cái đã thi đậu Đại N, sau này coi như là hậu bối của anh nó rồi, đến Đại N có gì không hiểu, cần trợ giúp thì cứ tìm anh con nhé!
-Dạ. - Điềm Tâm cười hì hì đáp.
Trần Diệc Nhiên đứng sau lưng mẹ hắn, nhìn hai người mỉm cười.
Ừ...Mẹ hắn còn không biết cô chính là con dâu tương lai của bà!
Chỉ là, vừa nghĩ tới bữa cơm hôm nay, đầu hắn lại bắt đầu rối tung lên.
Chuyện này...Nói với bố mẹ có sớm quá không...
Bố Điềm Tâm cười híp mắt chào hỏi, bắt tay với bố Trần Diệc Nhiên, sau đó cười cười nói:
-Đến rồi à, lão Dương đâu, không đi chung với mọi người sao?
-Lúc ra ngoài tôi đã gọi điện cho anh ấy, cũng đúng lúc anh ấy vừa ra ngoài, chắc cũng đi rồi đấy. - Bố Trần Diệc Nhiên cười cười vỗ vai bố Điềm Tâm, giọng trầm trầm nói:
-Thật là phiền anh phải lo lắng.
-Đâu có đâu có, nên như thế nên như thế, Diệc Nhiên giúp đỡ Điềm tâm nhiều như vậy, tôi cũng phải giúp Diệc Nhiên xem xét một vài đối tượng, coi như là báo đáp đi. - Bố Điềm Tâm móc trong túi quần ra gói thuốc lá đưa cho bố Trần Diệc Nhiên, sau đó tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730975/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.