- Đồ ngốc...
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy ôn nhu và cưng chiều. Anh giống như bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó hơi cúi dầu đặt môi mình in lên môi cô, lẩm bẩm nói:
- Chúng ta cứ ở chung một chỗ đi.
- Ừ.
Điềm Tâm lòng đầy vui mừng ngẩng đầu hai tay chuyên chú ôm eo Trần Diệc Nhiên, nghiêm túc cẩn thận cảm thụ chiếc hôn ôn nhu của anh.
Chỉ là lúc cô đang u mê chìm trong cuộc hôn Trần Diệc Nhiên lại đột nhiên dừng lại.
Điềm Tâm có chút nghi ngờ mở mắt, nhìn anh đầy xoắn xuýt đáy lòng không nhịn dược mà "lộp bộp" một cái, vội vàng mở miệng nói:
- Làm sao thế? Anh không lập tức nói hối hận chứ?
Trần Diệc Nhiên cũng hơi ngơ ngác một chút, nhìn Điềm Tâm như một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng thì không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa xoa mặt cô, lắc đầu nói:
- Không, về sau anh cũng không nói như vậy nữa.
- Chuyện này, anh làm sao thế.
Điềm Tâm có chút xấu hổ nhìn anh ngập ngừng cả buổi cũng không hỏi vì sao đột nhiên đang hôn lại dừng.
- Anh bị cảm.
Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người qua, nằm xuống giường rồi đưa tay đỡ trán mình, nhắm mắt lại hữu khí vô lực nói:
- Cứ hôn em như vậy sẽ lây bệnh cho em mất.
Điềm Tâm hơi quay đầu nhìn đôi lông mi thanh tú của anh hơi nhăn lên, đôi mặt kia tĩnh mịch nhắm chặt.
Cô không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730895/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.