Thế nhưng Trần Diệc Nhiên giống như không nghe cô nói, tiếp tục lái xe không trả lời. Điềm Tâm cũng lời nói nữa.
Xe lảo đảo chạy trên đường, Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt mỏi, ánh mắt không chóng được nữa mà thiếp đi.
Đến khi xe dừng lại cô mới mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, vậy mà đã đến căn hộ của Tràn Diệc Nhiên.
- Đến nhà anh sao?
Điềm Tâm cử động thân thể, mơ mơ màng màng hỏi thăm.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên đáp một tiêng sau đó tìm chỗ đỗ xe, xuống xe rồi bước sang chỗ lái phụ mở cửa ra ý bảo Điềm Tâm bước xuống.
- Đến nhà anh làm gì?
Điềm Tâm nán lại chỗ ghế ngồi không muốn xuống xe.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm hết nửa ngày rốt cuộc mới cười cười nói:
- Sao thế? Sợ bị anh ăn em sao?
- Sao có thể...
Điềm Tâm bĩu thôi thì thầm một câu, lại chầm rì rì hết của buổi mới xuống xe, theo Trần Diệc Nhiên bước vào trong.
Thang máy đã đến tầng 19. Trần Diệc nhiên đi trước Điềm Tâm, bước ra khỏi thang máy thì mở cửa căn hộ của mình rồi đi vào.
Điềm Tâm đầu đầy vạch đen theo sát anh, trơ mắt nhìn anh sau khi vào cửa nhà thì trực tiếp đi vào phòng ngủ, chần chờ hết nửa ngày mới theo gót bước vào.
Trần Diệc Nhiên vừa bước vào đã ngả xuống giường nhắm mắt lại muốn ngủ.
Điềm Tâm đứng trong phòng ngủ, ngồi không xong mà đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730888/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.