Điềm Tâm bên này cứ một ly lại đến một ly không ngừng uống rượu. Phía bên kia Trần Diệc Nhiên trong tay cầm ly rượu thế nhưng vẫn như đang suy nghĩ gì đó, không hề uống.
Trần San San muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Được, cứ buồn bực ăn cơm vậy đi.
Anh của cô hôm nay không biết bị cái gì kích thích, đã nhiều năm không đụng vào đàn vi-ô-lông lại bắt đầu kéo, vạn nhất cô nói câu đó không đúng đâm mũi súng vào anh vậy thì kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp ba này của cô xem như không được an bình rồi.
Ba người cứ như vậy đều có suy nghĩ riêng mà ăn xong bữa cơm, sau đó thì tính tiền rời đi.
Trước khi đi, Tô Việt nhìn gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm có chút đỏ đến dị thường, nhịn không được mà mở miệng hỏi:
- Điềm Tâm, cậu không sao chứ? Sao mặt lại hồng thế?
Điềm Tâm xoay người lại, ngước đôi mắt trong suốt mang theo sự vui vẻ khóe môi tạo thành nụ cười xinh đẹp, nhìn Tô Việt lười biếng nói:
- Hả? Không có việc gì, tớ rất ổn.
Tô Việt nhìn Điềm Tâm cười đến mất khống chế, nhịn không được mà đầu đầy hắc tuyến:
- Điềm Tâm có phải cậu uống rượu không?
- Không - Điềm Tâm tiếp tục cười tươi như đóa hoa, nhìn Tô Việt nói - Tớ cảm thấy thần trí rất rõ ràng, không tin cậu cứ hỏi tớ đi, tớ đều có thể đáp được.
Tô Việt trầm mặc một lát sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730859/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.