Điềm Tâm cúi đầu nhìn điện thoại, từ lúc Trần Diệc Nhiên gọi đến giờ đã mất hai bảy phút.
Hình như thân thể cô…trở nên chậm chạp hơn mộ tí…
Chỉ là không thể kiểm soát nổi trái tim mình đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, Điềm Tâm hít một hơi thật sâu khí đêm lạnh như băng, cô có thể cảm nhận được cả mùi thuốc pháo tràn ngập cả vào trong phổi mình.
Điềm Tâm bước đi, tựa một chú chim nhỏ đang vui sướng mà chạy như bay đến phía Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên dừng xe ở một chỗ không xa tòa cư xá mười một, đôi mắt đen láy sâu thẳm ngước nhìn những người dân đang đi lại bên dưới tòa nhà.
Chỉ là tòa cư xá mười một trước mắt hắn, nhiều gia đình ở như vậy, thật không biết chỗ nào là nhà mới của Điềm Tâm.
Kì thật khi hắn dừng xe dưới nhà chờ Điềm Tâm thì toàn bộ người đã tỉnh táo trở lại rồi. Sau đó hắn lại tự cười nhạo bản thân, Trần Diệc Nhiên ơi là Trần Diệc Nhiên, tưởng đã trưởng thành thế nào nhưng hóa ra cũng hành xử như một đứa trẻ, nhớ một người liền lập tức chạy đến gặp họ...
Tối ba mươi tết, bỏ rơi ba người ở nhà thiếu một chân chơi mạt chược, vượt hơn hai trăm cây số chỉ để gặp một người con gái.
Hắn thấy mình điên thật rồi...
Lúc hắn còn đang miên man với những suy nghĩ trong đầu thì có tiếng bước chân vui sướng bên kia đường đang chạy dần về phía hắn.
Một giây sau, một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730806/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.