Ba tháng, nói là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng khi thật sự trải qua thì cảm giác thật là dài đằng đẵng...
-Tại sao không nói gì? - Trần Diệc Nhiên thấy đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng thì thuận miệng hỏi.
-Không có gì. - Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn những đám mây trắng đang trôi lững thững, nở một nụ cười ngọt ngào:
-Còn ba tháng nữa, sẽ nhanh thôi.
-Ngoan. - Trần Diệc Nhiên giọng tràn đầy dịu dàng âu yếm.
-Anh Diệc Nhiên...
-Hả??
-Trong ba tháng này, anh không được phép chạy theo người khác đâu đấy! - Điềm Tâm đột nhiên nghĩ thế rồi vội vàng hướng đến microphone mà nói.
Trần Diệc Nhiên liền bật cười, hắn nhẹ gật đầu, trả lời với cô bé bên kia điện thoại:
-Anh không chạy đâu, anh sẽ ở yên đây thôi.
-Ừ vậy thì tốt... - Điềm Tâm đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng mẹ cô gọi trong nhà:
-Điềm Tâm, nhanh tới giúp mẹ làm vằn thắn đi.
-Đến ngay đến ngay. - Điềm Tâm hướng phía mẹ cô trả lời, sau đó xoay đầu lại, nhỏ giọng nói qua điện thoại:
-Em phải giúp mẹ làm vằn thắn rồi, em cúp máy đây.
-Ừ đi đi.
Điềm Tâm cúp điện thoại, cảm thấy muộn phiền trong lòng đã vơi đi một nửa, vứt điện thoại trên giường rồi nhảy chân sáo đi giúp mẹ làm vằn thắn.
Trần Diệc Nhiên nhìn điện thoại trong tay, đứng trên ban công một hồi lâu, vốn định tìm điếu thuốc hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730803/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.