Điềm Tâm nghe anh bác sĩ nói, thiếu chút nữa thì tắt thở mà hôn mê.
Trần Diệc Nhiên vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi trên giường bệnh, nhìn cô cười không ngớt.
-Cô bé, cô bé?
Anh bác sĩ đứng bên giường Điềm Tâm một hồi lâu, còn thấy cô lấy chăn phủ kín cả người như vậy, liền thò tay vỗ vỗ nhẹ mà lên tiếng:
-Em lấy chăn phủ kín như thế, anh làm sao nói chuyện, làm sao kiểm tra cho em được đây?
Điềm Tâm tiếp tục che mình, giả bộ ngủ, nhất quyết không chịu lộ diện.
-Khục khục, da mặt cô đây hơi mỏng rồi đấy, cái này tôi có thể lí giải, dù sao đây cũng là sở thích của hai vợ chồng nhỏ nhà cậu, không may bị tôi phát hiện, quả thực cũng không tốt lắm. Nhưng dù gì thì đây cũng là bệnh viện, các cậu nên kiềm chế một chút, về nhà thích làm gì thì làm...
Anh bác sĩ tươi cười nhìn Trần Diệc Nhiên, nháy mắt ra ý với hắn một cái, muốn dụ Điềm Tâm ra khỏi chăn.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, hết sức bất đắc dĩ mà nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không còn cách nào. Anh bác sĩ kia liền ủ rũ, lại quay sang khuyên bảo Điềm Tâm:
-Cô bé à, cái việc này việc nọ ấy...Anh nhìn bệnh lí của em, năm nay em cũng đã mười chín tuổi rồi, đã trưởng thành. Em là người trưởng thành, anh cũng là người trưởng thành, đối mặt với chuyện này có gì phải xấu hổ đâu? Em nói có đúng hay không, thân là bác sĩ anh khuyên em không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730774/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.