Không khí trong phòng bệnh tựa như khẩn trương lên. Điềm Tâm cẩn thận quan sát bờ môi mỏng của anh, sợ một lần nữa anh lại nói ra lời cự tuyệt.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên giống như lại dậy sóng, như là mặt biển sắp xảy ra bão tốt vậy, bầu trời phủ kín mây đên, như muốn nuốt chửng hết tất cả.
Thế nhưng cuối cùng tất cả đều quay về sự bình tĩnh, anh cuois người kê gối cho Điềm Tâm thật tốt rồi nhàn nhạt nói:
- Không còn sớm nữa, em tranh thủ nghỉ đi.
- Không muốn.
Đột nhiên Điềm Tâm duỗi tay ra ôm chặt lấy cổ Trần Diệ Nhiên, sau đó kê đầu mình lên vai anh, giọng nói mang theo chút tùy hứng mà quật cường:
- Nếu anh không trả lời thì em không buông tay đâu.
- Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên rất bất đắc dĩ gọi tên cô, bởi vì sợ làm cô đâu thế nên cũng không dám mạnh tay kéo cánh tay đặt trên cổ mình xuống.
- Anh Nhiên, chỉ cần anh trả lời em sẽ buông tay.
Gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm có chút lạnh buốt, lúc khuôn mặt cô đều vùi lên cần cổ của Trần Diệc nhiên thì lại nhỏ giọng hỏi:
- Anh Nhiên, anh thật sự không thích em sao, em không tin. Thích hay không thích một người em có thể cảm nhận được. Nếu như anh không thích em thì sớm đã tránh xa em rồi, tại sao lại cứ đối tốt với em như vậy?
- Điềm Tâm, mau buông tay ra.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy bên đầu mình đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730742/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.