Điềm Tâm không nói lời nào, mà Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì nữa.
Hai người cứ như vậy im lặng đến nửa ngày sau rốt cuộc Điềm Tâm mới thu lại tâm tình, hít mũi một cái, giọng ông ông hỏi Trần Diệc Nhiên:
- Em bị sao thế?
- Viêm ruột thừa cấp tính.
Trần Diệc Nhiên thuận tay kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Điềm Tâm, sau đó nhìn cô nói:
- Ở trường học em ngất đi, Thẩm Tâm vội tìm đến thầy chủ nhiệm sau đó đưa em đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán em bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhanh chóng phẫu thuật. Thầy chủ nhiệm lớp em vừa vặn nhớ số điện thoại của anh nên gọi anh đến.
Điềm Tâm nhìn đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên, bên trong có chút mệt mỏi, có chút đau lòng và không đành lòng. Cô suy nghĩ một chút sau đó hỏi:
- Anh là người ký tên lên bản cam kết sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu sau đó nhìn Điềm Tâm miễn cưỡng cười:
- Bố mẹ em đi công tác xa, anh đã gọi điện thoại cho họ rồi, họ đồng ý để anh ký tên. yên tâm, mổ chính là bác sĩ học trường anh, hiện tại đã là giáo sư bác sĩ rồi, loại tiểu phẫu viêm ruột thừa này chỉ là bữa ăn sáng với anh ta mà thôi.
- Vâng.
Điềm Tâm thấp giọng đáp sau đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi:
- Hiện tại là mấy giờ rồi? Hình như tối rồi, đã chính giờ chưa?
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730736/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.