- Sao sao sao... Làm sao có thể!
Điềm Tâm sợ tới mức nói không ra tiếng, lắp bắp phản bác lại, đôi mắt bối rối ngó nghiêng khắp phòng, trong lòng thầm nghĩ bụng, làm sao có thể là người đẹp ngủ say trong khi cô còn chưa hôn kịp thì anh ấy đã tỉnh...
Trần Diệc Nhiên cong khóe môi bộ dáng cười như có như không, sau đó nhàn nhã rời giường, đưa tay lấy áo trên ghế điềm tĩnh mặc vào, miệng hỏi cô:
- Bài kiểm tra xong cả rồi?
- Căn bản...đã xong.
Điềm Tâm yếu ớt đáp lại.
- Ừ, lát nữa anh kiểm tra lại.
Trần Diệc Nhiên mặc xong áo, duỗi tay một cái rồi cười đùa giỡn với Điềm Tâm:
- Trước khi ngủ, anh có gọi điện cho ba mẹ em.
Điềm Tâm ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng nghi ngờ:
- Gọi điện thoại cho bọn họ làm gì?
Trần Diệc Nhiên ý tứ nhìn cô, chậm rãi nói:
- Anh nói chuyện với họ, nói rằng điểm học kỳ các môn của em không được tốt, có thể cần tăng thêm thời gian học thêm. Vì vậy từ giờ về sau, hai giờ tăng lên bốn giờ, mỗi ngày học hai môn.
- Bốn giờ?!
Điềm Tâm hoảng sợ nhìn anh, đưa tay lên bấm bấm vài cái, nhịn không được hét lên:
- Không lẽ anh muốn em học thêm tới hơn mười một giờ đêm?
Trần Diệc Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu coi như đã xác nhận.
Điềm Tâm đột nhiên nổi khùng, ồn ào với anh:
- Trễ như vậy, anh còn lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730722/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.