Điềm Tâm ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, trong đầu lại tưởng tượng.
Trong chốc lát, Trần Diệc Nhiên bỗng nhiên thấy im lặng, khó hiểu quay đầu nhìn Điềm Tâm thì thấy gương mặt trắng nõn của người nào đó đang đỏ bừng như quả táo chín. Trần Diệc Nhiên đưa tay xem nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, liền hỏi:
- Sao vậy? Điều hòa trong xe mở quá nóng?
- Không có, không có.
Điềm Tâm vội vàng phủ nhận, đôi mắt trong veo nhìn rõ khuôn mặt của Trần Diệc Nhiên, bắt đầu cảm thấy trái tim đập bịch bịch sắp từ trong lồng ngực nhảy ra.
Đợi một tí... đây không phải là anh Nhiên của cô?
Anh Nhiên của cô chỉ biết đem bản mặt cứng ngắc, giọng điệu nghiêm túc trừng mắt nói với cô, Điềm Tâm em còn là một đứa trẻ, chuyện gì em cũng không hiểu, em phải học tập thật giỏi!
Vì vậy, anh làm sao có thể nhìn cô mà nói, em và anh cùng ngủ như vậy?!
Điềm Tâm trợn tròn mắt liếc Trần Diệc Nhiên, sau đó không chút do dự đưa tay nhéo má mình.
- Ôi, đau...đau chết mất.
Trên gương mặt truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Điềm Tâm hét lên kinh ngạc, cô không có nằm mơ!
- Em làm gì vậy?
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của cô, khó hiểu hỏi.
- Em chỉ thử xem mình có nằm mơ không thôi...
Điềm Tâm mân mê khuôn mặt, ứa nước mắt nói với Trần Diệc Nhiên:
- Suốt ngày anh chỉ biết nói em chuyên tâm học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730715/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.