Điềm Tâm nghe xong lời này, nước mắt lại thi nhau rơi xuống:
-Ai...ai nói là em cố ý không đuổi kịp xe chứ...huhu...Nếu em mà cố ý, em còn có thể đưa ba lô cho bạn giữ giùm sao...Ít nhất thì cũng phải giữ lại điện thoại với ví tiền chứ...huhu...Tại sao anh vừa đến mà cứ mắng em như thế, thật là đáng ghét mà...huhu...
-Anh bạn trẻ, cậu cũng đừng có hung dữ với cô bé như thế, lúc nãy thiếu chút nữa thì cô bé đã bị bọn buôn người bắt cóc đấy, trong lòng cháu nó ắt hẳn đang sợ hãi lắm, cậu đừng mắng cô bé nữa.
-Bị bắt cóc? - Đôi mắt đen láy của Trần Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Điềm Tâm, tuy rằng vẻ mặt còn hung dữ nhưng giọng nói thì đã dịu đi phần nào. Hắn khẽ thở dài một hơi, sau khi nói lời cảm ơn ông chú kia mới chậm rãi ngồi bên cạnh Điềm Tâm, duỗi một cánh tay nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực, dịu dàng nói:
-Được rồi, đừng khóc nữa, không phải anh đã đến rồi sao?
-Huhu...Ai cần anh tới...anh tới làm gì...chỉ biết hung dữ với em thôi... - Điềm Tâm rúc vào lòng Diệc Nhiên, cứ thế là cọ hết nước mắt nước mũi lên áo của hắn.
Bên ngoài áo khoác của hắn vẫn còn vương một chút khí lạnh ngoài trời, phả vào gương mặt đầy nước mắt của cô, lạnh ngắt. Tuy có hơi lạnh thật nhưng trong lòng cô lại cảm thấy an tâm trong vòng tay đó.
-Nếu anh không đến thì em cứ ngốc nghếch mà định qua đêm ở đây thật sao? - Trần Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730702/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.