Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói với Điềm Tâm:
-Điềm Tâm, học tập là trên hết, em cứ như vậy làm sao có thể thi đại học đây?
Điềm Tâm liền ngẩng đầu lên, cô khẽ nhăn mặt, nghiến chặt hàm răng nói:
-Anh gọi tôi ra đây là để giáo huấn tôi về việc học hành sao?
-Điềm Tâm - Trần Diệc Nhiên gọi tên cô lần nữa, giọng điệu nghiêm túc:
-Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, nhiệm vụ chính của em bây giờ là học tập, nhưng mà thành tích cuối kì lần này của em thật làm anh thất vọng quá.
Điềm Tâm nghe hắn nói mà mũi cay cay, lấy tay đẩy hắn ra:
-Anh là gì của tôi, anh có tư cách gì mà nói với tôi những lời như vậy chứ? Đến bố mẹ tôi còn chưa thất vọng thì anh làm sao phải thất vọng, anh có đặt kì vọng ở tôi sao? Trần Diệc Nhiên, tôi đã không đụng chạm gì tới anh nhưng sao anh phải cứ đụng chạm tới tôi vậy?
-Điềm Tâm - Trần Diệc Nhiên đưa tay ra toan nắm lấy bờ vai của cô thì lại bị cô đẩy ra.
Điềm Tâm đột nhiên nhảy lên trên bồn hoa, chỉ ngón tay mảnh khảnh vào Trần Diệc Nhiên mà nói:
-Trần Diệc Nhiên, từ nay về sau tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, nếu mà anh còn tìm gặp tôi thì tôi sẽ nguyền rủa anh cả đời! Anh đúng là tên lưu manh, khốn nạn!!!
Cô nói xong liền nhảy xuống, vẫn tự nhiên bước đi, để Trần Diệc Nhiên đứng đó mà lòng ngổn ngang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730667/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.