Cả đoạn đường trên xe chỉ có tiếng luyên thuyên của San San,Trần Diệc Nhiên thỉnh thoảng chỉ "Ừ" một tiếng, cũng chả hề nói thêm câu gì. Điềm Tâm nhìn bóng lưng của anh ta mà trong lòng lại dâng lên bao nỗi buồn.
-Đúng rồi, Điềm Tâm, cậu đi ăn trưa cùng bọn mình đi, ái da nhanh nhanh nha em đói quá rồi, sáng nay đi gấp quá, bữa sáng em còn chưa kịp ăn nữa - Trần San San đang luyên thuyên thì bỗng quay ra ngỏ lời mời với Điềm Tâm.
-Không cần đâu, buổi trưa tôi sẽ...
Điềm Tâm cất giọng yếu ớt, ngồi trên xa Trần Diệc Nhiên cô đã cảm thấy khó chịu như vậy rồi, bây giờ còn muốn ăn trưa với anh ta sao, làm sao cô có thể nuốt trôi đây.
-Dù sao cũng được nghỉ rồi mà,tốt xấu gì thì cũng phải đi chúc mừng chứ. Nói với bố mẹ cậu là hôm nay cậu không ăn ở nhà đi, quyết định thế nhá!
Trần San San cắt ngang, phấn khích nói:
-Nói nghe này, mình biết nhà hàng này, đồ ăn cứ phải gọi là siêu ngon luôn, nhưng tiếc cái là mắc quá, vừa đúng hôm nay được anh ấy mời, cứ tự nhiên mà đập phá một bữa!
-Nhưng mà tôi...
Điềm Tâm há to miệng định nói điều gì nhưng Trần Diệc Nhiên đã nghe lời của San San mà chuyển hướng đi về phía nhà hàng kia. Đúng rồi, ngồi trên xe của người ta mà, mình nói gì cũng có ai nghe đâu cơ chứ!
Điềm Tâm trong lòng ấm ức nhưng cũng tự an ủi bản thân, hạ quyết tâm, đã vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730653/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.