Một lát sau, ánh đèn toàn hội trường đều tắt hết, cùng với đó là tiếng đàn dương cầm du dương cất lên, hai người chủ trì đi ra giữa sân khấu. Bài quốc ca vừa kết thúc tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, cuối cùng màn che sân khấu kéo ra hai bên. Tô Việt ở phía sau sân khấu nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Điềm Tâm, thấp giọng mở miệng:
- Điềm Tâm!
Điềm Tâm quay người lại nhìn cậu, trong mắt đầy tia nghi vấn
- Hả?
Tô Việt nghiêng đầu, đôi mắt thanh tịnh nhìn Điềm Tâm, mỉm cười nói:
- Cậu có biết vì sao ác mộng lại đáng sợ không?
Điềm Tâm thoáng ngẩn người, đang nói gì vậy? Thế nhưng cô cũng chịu khó suy nghĩ một lúc, kết quả là:
- Tớ không biết.
- Bởi vì nó khiến cậu sợ hãi.
Điềm Tâm hơi ngẩn người, sau đó cười nói:
-Dù sao đó cũng chỉ là ác mộng sẽ đến lúc tớ tỉnh lại thôi, khi ấy tớ không sợ hãi nữa
Tô Việt chăm chú nhìn cô, thoáng nở nụ cười:
-Cậu chắc không? Bây giờ cậu vẫn tỉnh táo, không có ác mộng nào ở đây cả!
- Tớ chắc! Không tin tớ chứng minh cho cậu xem.
Tô Việt cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, tớ sẽ chờ cậu chứng minh
Điềm Tâm cũng gật đầu, lẩm bẩm trong miệng " nhất định sẽ chứng minh cho cậu xem " rồi vô tình ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài sân khấu
- Hình như sắp tới chúng ta rồi.
Tô Việt ừ nhẹ, vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730623/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.