Anh cứ yên tĩnh như vậy đứng đối diện với cô, đôi mắt tĩnh mịch lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vì tức giận mà mặt cô hơi ửng hồng, một đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn cô. Trong cô bây giờ như con mèo bị chủ giẫm lên đuôi vậy, rõ ràng tức giận nhưng lại không đành lòng trách cứ.
- Không phải là đứa trẻ thì không phải là đứa trẻ đi...
Sau một hồi trầm mặc rốt cuộc anh cũng chậm rãi lên tiếng nói với cô, giống như có chút bất đắc dĩ.
- Không phải em muốn anh thừa nhận.
Điềm Tâm buồn rầu lên tiếng, lúc đang định nói với anh điều gì đó thì bỗng điện thoại anh reo lên.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn thoáng qua sau đó nhấn nút trả lời:
- Ừ. Bọn tôi sẽ về liền thôi, sắp đến cửa tiểu khi rồi, được được, lập tức đến ngay.
Sau khi nói xong câu đó thì Trần Diệc Nhiên cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Điềm Tâm hối thúc:
- Đi thôi, bọn họ vẫn đang đợi chúng ta.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại lan tỏa trong lòng, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tỏ tình tại sao lại biến thành tình cảnh như trước mắt chứ.
Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm vẫn đứng yên tại chỗ không nói gì thì vội vàng bước đến chỗ cô, bắt lấy cổ tay cô sau đó quay người vội vàng bước vào khu chung cư.
Ánh mắt Điềm Tâm rũ xuống, nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730527/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.