- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, tiện tay lấy chìa khóa xe trên bàn, rồi quay người nhìn Điềm Tâm nói:
- Đi thôi, đi ăn cơm trưa.
- Anh muốn mời em ăn sao?
Điềm Tâm đôi mắt trong suốt bỗng chốc sáng rực.
- Anh không mời em không lẽ em mời anh?
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn cô, ánh mắt của cô nhóc này giống như là một con cún nhó gào khóc chờ cho ăn vậy.
- Ha ha.
Điềm Tâm xấu hổ cười cười, nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Hôm nay em không mang tiền, anh Nhiên mời em đợi lần sau em sẽ mời anh.
Trần Diệc Nhiên cười cười cũng không nói gì nữa, quay người bước ra khỏi phòng làm việc.
- Anh Nhiên, chúng ta ăn gì đây.
- Em muốn ăn gì.
- À... Em nghĩ mình muốn ăn đồ ngọt.
- Đó là thứ tráng miệng, anh hỏi em bữa chính.
- Bữa chính ạ... Em nghĩ em muốn ăn hầm xương, một nồi hầm thật lớn.
- Điềm Tâm, quả nhiên em là cún sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, phảng phất như điều mình nghĩ đúng là sự thật, trong đôi mắt không nhịn được ý cười.
Điềm Tâm có chút ảo não ngẩng đầu, ánh mắt tươi cười của anh lọt vào mắt, giữa buổi trưa ấm áp có ánh nắng mặt trời sáng loáng như vậy, ánh mắt anh như muốn hòa tan người đối diện, trong nháy mắt đó Điềm Tâm đột nhiên có một loại cảm giác, đó là đời này cô chỉ thuộc về anh.
Ăn xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730474/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.