Từ khi Bạch Sắt nói câu đầu tiên với Lưu Khải Thần, thì Diệp Thanh Hân đã không còn tập trung được nữa. Những con chữ trước mắt như con kiến bò chằng bò chịt nhưng chẳng thể chui vào đầu anh được. Anh trông thấy Bạch Sắt hỏi Lưu Khải Thần, hai người bọn họ dựa gần vào nhau, anh còn thấy Bạch Sắt cười với Lưu Khải Thần, nụ cười chân thành và ngọt ngào như thế, anh thấy bọn họ ngồi cạnh nhau, như một đôi tài tử giai nhân…
Diệp Thanh Hân không muốn thừa nhận sức đề kháng với quấy nhiễu của mình rất thấp, chỉ có điều lực tự chủ của anh luôn là niềm kiêu ngạo. Hơi trầm ngâm, anh đứng lên đi tới cửa, hạ quyết tâm bỏ bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp đó ra ngoài, miễn cưỡng chính mình vùi đầu vào công việc.
Công việc lần này rất quan trọng, làm thế nào cũng phải hoàn thành trước khi tan sở, đệ trình lên Bộ ngoại giao. Diệp Thanh Hân thầm nói với mình: Hôm nay dù trời sập xuống cũng phải hoàn thành phần này, tuyệt đối anh sẽ không rời phòng làm việc cho tới khi xong.
Năm phút sau, Diệp Thanh Hân cuối cùng cũng thuận lợi bật mode ‘Làm việc’, tắt mode ‘Thất thần’.
Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Khải Thần đột nhiên gõ cửa, khẩn trương nói: “Giáo sư, đột nhiên Bạch Sắt bị đau bụng, em xin phép nghỉ đưa em ấy vào viện ạ.”
“Ừ. Cái gì? Đợi chút.” Diệp Thanh Hân vụt lên.
“Giáo sư, chuyện gì thế?” Lưu Khải Thần hỏi.
“Tôi sẽ đưa Bạch Sắt vào viện, Em ở lại.” Diệp Thanh Hân đặt bút xuống.
“Nhưng mà…” Lưu Khải Thần còn đang định nói gì đó.
Diệp Thanh Hân bình tĩnh đưa phần văn bản cần dịch trên bàn cho cậu ta: “Phần này và những công việc của em, phải hoàn thành trước khi tan làm. Đến lúc đó hãy để trên bàn tôi, tôi trở lại sẽ xem. Cảm ơn.”
“Vâng, giáo sư….” Lưu Khải Thần nhìn xấp văn bản dày cộp, tiếng nói như run lên.
Còn một người đang rên nữa là bạn Bạch Sắt. Trong lòng cô đang rất đao khộ, nghe lời Tạ Tâm Hạm tính khổ nhục kế làm gì chứ, đúng là rước họa vào thân.
“Sao thế, đau lắm à?” Diệp Thanh Hân hỏi, tốc độ nhanh hơn bình thường, âm cuối còn hơi run run.
“Vâng.” Bạch Sắt hừ một tiếng, cong người ngồi ghế phụ, đau không nói nên lời.
Gặp một cái đèn đỏ, Diệp Thanh Hân nghiêng mặt nhìn Bạch Sắt đầu đầy mồ hôi, đưa tay phải đặt lên tay cô, nắm chặt lại: “Nhịn chút nữa, sắp tới rồi.”
Bạch Sắt cảm thấy lòng bàn tay anh rất ấm, ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Thanh Hân đang ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ, vẻ mặt thong dong trấn định. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào đèn hiệu không chớp mắt, đếm ngược từng giây. Ánh mặt trời rơi vào đôi mắt anh, lấp lánh ánh sáng. Đèn đỏ còn năm giây, anh vỗ nhẹ tay cô, còn hai giây, anh rút tay về, vịn lấy tay lái.
Quy định nước ngoài là sẽ phạt nặng khi lái xe một tay. Trước giờ Diệp Thanh Hân nghĩ mãi không ra, vì sao lại có người muốn lái xe một tay? Nhưng vừa rồi anh chợt hiểu ra. Nếu không phải nghĩ đến vấn đề an toàn thì anh chắc chắn sẽ năm chặt không buông tay cô.
—
Lam Linh (xấu hổ): thầy Diệp à, ngài có cần đối phó với học sinh của ngài như vậy không, hơi quá đáng thì phải?
Thầy Diệp: Phần này cậu ta xuất hiện hơi nhiều đấy.
Lam Linh: Ngài là nam chính rồi, đâu cần nhỏ mọn thế chứ, chia chút đất diễn cho người qua đường cũng được mà…
Thầy Diệp (thản nhiên): Tôi cho rằng mỗi chương đều nên vây quanh tôi mà thôi.
Lam Linh: ….
Lúc đến bệnh viện, Bạch Sắt bước xuống xe, vừa mới đứng thẳng người thì lại kêu ‘a’ một tiếng.
Bạch Sắt chỉ cảm thấy đầu ong ong, chân mềm nhũn không thể đứng nổi.
Lúc cô vừa xuống xe, đột nhiên cảm giác được một dòng nhiệt chảy từ bụng ra, sau đó cũng thấy đỡ đau hơn phần nào. Đương nhiên cô hiểu được là vấn đề gì rồi. Cũng vì hôm qua đi chơi mặc quá ít, cho nên lần này bà dì đến chơi mới đau như bị ruột thừa vậy. Nhưng mà, điều quan trọng nhất bây giờ là, cô phải giải thích thế nào với thầy Diệp đây????
Giải thích thế nào?
Giải thích thế nào đâyyyyyyyy??
Bạch Sắt xấu hổ không nói ra lời, chỉ hận không thể lập tức đào hố vùi mình vào, muốn hét to đức mẹ Maria ơi, sau đó sẽ hỏi thăm cả họ nhà Tạ Tâm Hạm!
“Để tôi cõng em.” Diệp Thanh Hân hơi cong người xuống, ý bảo Bạch Sắt leo lên lưng anh.
“Thầy…. thầy Diệp… em, không cần đến bệnh viện đâu ạ…” Bạch Sắt lắp bắp nói.
Diệp Thanh Hân đứng thẳng lên, nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng không mất vẻ nghiêm túc: “Ngoan. Em đã đau thế rồi còn không chịu đi viện? Nhỡ bị viêm ruột thừa thì sao hả?”
“Không phải, nhất định không sao đâu ạ.” Bạch Sắc lắc đầu.
“Chỉ kiểm tra chút thôi, nếu không phải thì chúng ta đi về.” Diệp Thanh Hân dịu dàng dỗ cô.
Bạch Sắt thực sự hết cách rồi, cô cắn răng, nói: “Thầy Diệp, thầy lại gần đây em bảo.”
Diệp Thanh Hân mờ mịt cúi người xuống, chỉ cảm thấy thân thể mềm mềm thơm thơm của Bạch Sắt nhích lại gần, mái tóc dài xoẹt qua tai anh. Tóc cô vương trên cổ anh, ngứa ngứa tê tê. Hương thơm trên người thiếu nữ, thoảng mùi hoa, làm anh choáng váng. Nhưng mà nghe xong Bạch Sắt nói thì anh cảm thấy mình càng choáng hơn rồi.
“Thầy Diệp, em xin lỗi. Em vừa mới biết thôi à, nhất định em bị đau bụng là do mấy hôm nghỉ lễ vừa rồi. Em không mang băng vệ sinh, em có thể nhờ thầy qua siêu thị bên kia mua giùm em một túi không ạ. Em ở cửa nhà vệ sinh bệnh viện đợi thầy.”
…
Mười phút sau, Bạch Sắt đã ‘võ trang’ xong cho mình, ngồi về xe Diệp Thanh Hân, trên đường đi hai người cũng không nói gì, không khí xấu hổ vờn quanh hai người.
Xe lái vào cửa Bắc, Diệp Thanh Hân nói: “Nếu không khỏe thì nghỉ ngơi đi, để tôi đưa em về ký túc xá.”
“Thầy Diệp.” Bạch Sắt đột nhiên đặt câu hỏi: “Vì sao thầy không để anh Lưu đưa em đi viện mà đích thân thầy làm chuyện đó?”
Diệp Thanh Hân thuận miệng trả lời: “Cậu ta bận nhiều việc.”
“Nhưng thầy càng bận hơn mà.” Bạch Sắt phản bác: “Dường như thầy rất lo lắng chăm sóc em.”
“Điều này có gì không đúng sao?” Diệp Thanh Hân cười.
“Em chỉ muốn biết rõ nguyên nhân mà thôi.” Bạch Sắt nói rất chân thành.
Diệp Thanh Hân yên lặng vài giây, đến khi dừng xe trước cửa ký túc xá nữ, anh mới quay đầu nhìn Bạch Sắt, thản nhiên nói: “Tôi là thầy giáo của em, chẳng lẽ quan tâm em, chăm sóc cho em là sai hử?”
Bạch Sắt vẫn còn đang mơ mộng trong đoạn trích ‘nữ thanh mai chất vẫn nam trúc mã’ của bà nội Dao (Quỳnh Dao),cô cảm thấy không thể nào bắt chước đợc, cuối cùng đành nói lớn: “Nhưng thầy đâu có lo lắng cho những học sinh khác như vậy?”
“Bởi vì chúng ta có quen biết lâu hơn.” Diệp Thanh Hân bình tĩnh trả lời.
Bạch Sắt thở dài một hơi. Quả nhiên nói mãi cũng đến đây mà thôi. May mà trước đó đã có chuẩn bị rồi. Cô tưởng tượng đến vẻ mặt ngự tỷ mà Tạ Tâm Hạm dạy, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nếu như vì mối quan hệ sâu xa đó mà thầy chăm lo cho em thì em thấy không cần thiết đâu. Chuyện riêng của em không cần thầy lo.”
Diệp Thanh Hân buồn bã, nhưng vài giây sau anh lại nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, anh dịu dàng nói: “Bạch Sắt, nếu như tôi làm sai chỗ nào khiến em không thoải mái thì tôi xin lỗi.” Anh dừng một lát rồi bổ sung: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
Bạch Sắt chỉ cảm thấy mờ mịt.
Đây là tình huống quái gì vậy? Hình như không đúng? Đây không phải kết quả cô muốn!!!
—-
Thầy Diệp (lạnh lùng): Bảo có ngọt ngào cơ mà? Sao lại thành ngược rồi? Tốt nhất cô nên cho tôi một giải thích hợp lý.
Lam Linh (chột dạ): Phong cách cần đây của tôi là thế đó…. Không ngược một chút thì sao ngọt ngào được? Đừng nóng, đừng nóng, tôi lập tức đền bù tổn thất cho ngài. Hơn nữa, đây hoàn toàn là vấn đề của Tiểu Bạch, diễn cũng sai nữa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]