“Thần à...” Tiếng bà nội nhỏ nhẹ cất lên.
Phương Thần thấy bà nội tỉnh dậy tự lúc nào, liền mau chóng đỡ bà ngồi lên.
“Bác sĩ nói thế nào vậy?”
“Dạ không sao ạ, sức khỏe nội còn tốt lắm.” Anh nói dối.
“Khỏe gì chứ, người càng già thì càng yếu đi, sau đó sẽ chết ấy mà.”
Trông nụ cười hiền từ của bà nội, Phương Thần càng thêm nặng lòng, cúi đầu trầm mặc trong vài phút. Rồi anh ngước lên, lấy lại dáng vẻ tươi cười, nắm tay bà:
“Nội ơi, dạo này nội có muốn làm gì không ạ? Như đi du lịch, thích ăn món gì, mua sắm cái gì, con sẽ cùng nội làm những việc đó.”
“Cháu bà nổi tiếng, lúc nào cũng bận rộn, sao có thời gian chứ?”
“Con sẽ cố gắng sắp xếp lịch trình, chỉ cần nội vui vẻ là được.”
“Thế thì… nội muốn con lấy vợ, sinh con, để nội có chắt ẵm bồng cho đỡ buồn.”
“Đang nói về nội sao lại chuyển hướng sang con ạ.”
“Nội sống từng tuổi này rồi chỉ muốn nhìn con lập gia đình thôi.” Bà nội nắm tay cháu trai, cười dịu dàng: “Đứa cháu đáng thương của bà, từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh, một tay nội chăm con lớn. Nội muốn sống với con thật lâu, nhưng tuổi ngày càng già đi. Chỉ sợ, đến khi nội mất rồi, Phương Thần của nội chỉ còn lại một mình. Ai sẽ ở bên cạnh con những khi buồn vui? Cứ nghĩ đến đó, nội lại đau lòng.”
Bà nội rơi nước mắt không khỏi làm Phương Thần vội vã đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-quan-quan-boi-loi-treo-len-giuong-toi/3731169/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.