Khi đó ở trạm xe buýt, Kiều Dung vừa nhịp chân sốt ruột vừa nhìn vào đồng hồ, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, còn phải về đài truyền hình thế nhưng bà cụ lẩn thẩn ở bên cạnh khiến cô không thể an tâm bỏ đi được.
“Bà ơi, cháu phải về làm việc, hay để cháu đưa bà tới đồn cảnh sát nha? Còn không thì bà theo cháu tới đài truyền hình, cháu giúp bà tìm người thân?”
Vừa hay thế nào Kiều Dung nghe tiếng gọi lớn ở phía sau lưng mình: “Nội ơi!”.
“A, cháu bà tới rồi kìa! Bà nói mà, nó biết rất rõ bà ở đây.”
Tới rồi thì tốt, Kiều Dung đứng dậy nhưng chưa nhìn anh chàng kia vội bởi đang cố kìm cơn giận khi nghĩ anh ta đã ở đâu mà lại để bà nội lang thang như vậy? Cô quay qua định giáo huấn anh ta một cách từ tốn thì liền hốt hoảng xoay người đi.
“Nội!” Phương Thần ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, lo lắng hỏi: “Sao nội lại ra đây nữa rồi? Con vừa nghe giúp việc báo là chạy đi nội tìm ngay!”
“Tự nhiên nội muốn ra ngoài chơi, Cún Con của nội biết ra chỗ này hay thật.”
“Nội à, ở ngoài đường đừng gọi con như vậy...”
Trong khi hai bà cháu trò chuyện vui vẻ thì Kiều Dung đứng bên cạnh cứng đơ như tượng đá. Vừa rồi, khi chàng trai cao lớn đó bước tới gần, dù đeo khẩu trang nhưng tức khắc cô nhận ra ngay đó là Phương Thần!
Sao lại là anh ta chứ? Có ai tin được, bà nội của một vận động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-quan-quan-boi-loi-treo-len-giuong-toi/3731167/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.