Phía bắc Võ Lăng Nguyên, cách một ngọn núi lớn là một tiểu quốc. Biên giới đất nước có một tòa thành, tên là Tỏa Vân. 
Lúc Tạ Kha tới nơi này, màn đêm đã buông xuống, hắn không tìm được khách điếm để dừng chân, bèn nghĩ muốn thăm lại chốn cũ. 
Đưa tay gạt cành cây ngăn trở trước mắt sang một bên vang lên tiếng kêu răng rắc, quạ đậu trên cây bị dọa bay tứ tán. 
Quạ phất cánh bay đi, ánh trăng dịu dàng, nhẹ nhàng trải lên mặt đất, chiếu ra những bóng đen hỗn loạn. 
Sau khi tầm nhìn trở nên rộng rãi, hắn nhìn thấy một ngôi miếu cũ nát. 
Tạ Kha nhướng mày, có chút kinh ngạc. 
Nghìn năm trôi qua, ngôi miếu này vậy mà vẫn còn tồn tại. 
Hắn vốn nghĩ, lần này quay lại sẽ chỉ thấy một đống đổ nát, hoặc đến đống đổ nát cũng chẳng còn, chỉ còn đất bằng cỏ xanh mọc dại. 
Không ngờ......... vẫn còn ở đây. 
Lần này trở lại, tâm trạng cũng khác trước kia. 
Năm ấy hắn lưu vong nơi đất khách, trôi dạt khắp nơi. 
Hiện tại hắn không có vướng bận, cô độc một mình. 
Tạ Kha mặc hắc y, cởi bỏ ngọc quan rắc rối, một đầu tóc đen dài như thác đổ xuống. 
Đời trước hắn thường xuyên bị thương, mặc gì cũng sẽ lộ ra bộ dạng chật vật, không bằng mặc hắc y ngay từ đầu, có thể che đậy máu của bản thân, và của người khác. 
Hắn nhấc chân, đi vào trong ngôi miếu cổ đã bỏ hoang cả ngàn năm, ngẩng đầu, phát hiện tên miếu đã bị thay đổi. 
Hẳn là cả nghìn năm qua, ngôi miếu này đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-dem-dem-tim-kiem-ma-ton/483680/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.