Hồi ức đột nhiên ngừng lại. 
Theo bậc thang uốn lượn lên đỉnh núi mói chỉ là lối vào Thiền Ẩn cốc, muốn thật sự tiến vào bên trong, thì phải đi dọc theo sườn núi. 
Chân núi, mới chính là Thiền Ẩn cốc. 
Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm mắt bị mây mù che mất. 
Ngọn núi lớn bị chia thành hai nửa bởi một cánh cửa nhỏ. 
Một bên là rừng phong đỏ như lửa, một bên lại là vực sâu thăm thẳm. 
Dưới chân núi, Thiền Ẩn cốc tọa lạc nơi đó lạnh lùng tĩnh mịch. Thiền Ản cốc rất ít người, phần lớn đệ tử đều tập trung tu hành, hoặc là ra ngoài du lịch. 
Tạ Kha cũng không định đi vào, hắn đứng ở trên một ngọn cây bên ngoài, đem toàn bộ Thần Ẩn cố thu vào trong mắt. 
Thần Ẩn cốc chia làm bốn phía, mỗi bên đều có núi non hùng vĩ bao bọc, ở giữa sơn cốc là một cây bồ đề thật lớn. 
Tán cây có kích thước bằng một đình viện. 
Tạ Kha vốn nghĩ phải thuộc địa hình trước đã, bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. 
Một nữ nhân váy áo thướt tha, bóng dáng uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt. 
Quỳnh Sơ. 
Tạ Kha nhướng mi, sao lại là nàng. 
Hắn trốn nàng còn không kịp, tất nhiên sẽ không tới bắt chuyện. Chả trách lúc bên ngoài bí cảnh Vân Trạch hắn thấy bóng dáng Quỳnh Sơ, lúc đi vào không thấy nàng đâu. 
Hóa ra ngay từ đầu nàng đã không vào bí cảnh. 
Nàng đến đây làm gì? 
Hắn giữ nghi vấn trong lòng. 
Quỳnh Sơ bước hai bước đột nhiên dừng lại, giác quan của nàng nhạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-dem-dem-tim-kiem-ma-ton/483673/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.