Cha hắn đến rất đúng lúc. 
Tạ Kha dùng ngón tay mình tạo ra động tĩnh nho nhỏ, Trọng Dương đạo nhân nổi giận lôi đình mặc kệ hai đệ tử muốn ngăn mình lại, bước nhanh về phía trước. Nghe được tiếng động, y liếc mắt liền thấy Tạ Kha cả người đầy máu. 
Mắt y như nứt ra: "Tiểu Kha!" 
Khuôn mặt Tạ Kha tái mét, thậm chí không thể nở nụ cười tái nhợt ngày thường, hắn hét lên:" Cha!" 
Trọng Dương đạo nhân nhanh chóng cầm máu cho hắn, ánh mắt y như hận không thể đem Thẩm Vân Cố xé thành trăm ngàn mảnh: "Lại là Thẩm Vân Cố!?" 
Tạ Kha im lặng không nói, lửa giận trong lòng đã biến thành sát ý lạnh lẽo. 
Hôm nay hắn nhục nhã bao nhiêu, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả gấp bội. 
Trọng Dương đạo nhân nhìn bộ dáng cúi đầu im lặng của con mình, chỉ cảm thấy hắn chịu rất nhiều thiệt thòi. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, hướng vào sâu trong sơn cốc, quát: "Thẩm Vân Cố! Thằng nhãi ranh! Ngươi cút ra đây cho ta!" 
Hai tiểu đệ tử trông coi vực Tư Vô đã sắp bị dồn đến đường cùng. Nhìn người bên cạnh vẫn chưa đi gọi chưởng môn, hắn khẩn thiết ngăn Trọng Dương đạo nhân lại: "Trưởng lão trưởng lão xin ngài bớt giận, hiện tại trị thương cho Tạ sư huynh quan trọng hơn." 
"Tránh ra!" 
Hai mắt Trọng Dương đạo nhân sắp phun ra lửa tới nơi, một tay đẩy mạnh tên đệ tử kia ra. Hắn bước lên con đường nhỏ dẫn vào vực Tư Vô, vừa đi vừa hét lớn: "Thẩm Vân Cố ngươi cút ra đây cho ta!" 
Hắn đi được một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-dem-dem-tim-kiem-ma-ton/483657/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.