Say, thì càng tốt chứ sao?”
***
Thiên Nguyệt lão lão cầm chén rượu, đôi môi đỏ nhấp nhẹ một ngụm rồi rằng: “Hay là Thẩm Tiên Tôn… chính là người tình năm xưa mà con mong mỏi ngày đêm?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Cô của con thông thái quá, từ đầu chí cuối con chỉ thích mình sư huynh con thôi.”
Thiên Nguyệt lão lão liếc hắn, vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả. Bà chỉ cười rồi hỏi ngược lại: “Vậy cũng là nhờ Nghiệp Liên của cha già tốt tính nhà con giúp sức chứ gì?”
“Con chẳng lừa nổi cô chuyện gì ạ.”
Lục Lâm Trạch nói xong thì kéo Thẩm Tam Xuyên vào bàn: “Sư huynh, mau ngồi đi, coi thử mấy món này có hợp khẩu vị huynh không? Nếu không thích, huynh cũng đừng nói gì, kẻo mất mặt cô đệ, tối nay đệ sẽ tự nấu bữa khuya cho huynh.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn chiếc bàn ú ụ đồ ăn, chìm vào im lặng: “…”
Thiên Nguyệt lão lão lườm Lục Lâm Trạch: “Oắt con, mi ăn nói thế mà nghe được à. Những món ngon ta bày đây, đều làm theo lời mi dặn, nấu riêng theo khẩu vị của Thẩm Tiên Tôn. Làm đến thế mà còn không đẹp lòng cháu dâu, thì ta cũng chịu thôi, mi xéo vào bếp mà tự túc.”
Lục Lâm Trạch đáp: “Bàn tiệc của cô lắm món quá, mỗi ba cô cháu mình làm sao ăn hết được chừng ấy đồ ăn, chi bằng… cho Doãn hộ pháp ăn chung nhé ạ?”
Dứt lời, hắn nháy mắt với Doãn Vô Cương đằng sau Thiên Nguyệt lão lão. Thiên Nguyệt lão lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610133/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.