“Ai bảo huynh là hết động phòng hoa chúc thì nghỉ chuyện phòng the?”
***
Hoang Tịch khóa cửa xong thì đứng bên ngoài, cố gắng đè nén giọng mình, nói thật dịu dàng: “Bé cưng, em gắng nhịn chút, ngủ một mình đêm nay nhé … Sáng, sáng mai ta lại qua với em!”
Minh Sơ không rõ vì sao đêm nay Hoang Tịch lại khác thường như thế, y đứng trong phòng kéo cửa vài lần: “Sao phải khóa cửa phòng? Thả ta ra!”
Hoang Tịch không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành cố đấm ăn xôi nói: “Bởi vì, bởi vì bên ngoài có bi3n thái đấy! Ta sợ hắn ăn hiếp em, nên đêm nay em ngoan ngoãn ở trong ấy nhé, coi như ta van em vậy!”
Minh Sơ tiếp tục kéo cửa, giọng điệu ngập vẻ bối rối khó hiểu: “Huynh đang nói gì thế, mau mở cửa ra!”
“Không được, ta chỉ muốn tốt cho em thôi! Dù sao, về sau bé cưng đừng ăn mấy loại quả kỳ quái kia nữa!”
Quả kỳ quái ư?
Minh Sơ ngoái lại nhìn đống trái cây trên bàn, bát này toàn là…
Chẳng lẽ…
Một lát sau, không biết có phải Minh Sơ kéo mệt rồi không, mà trong phòng lặng ngắt như tờ.
Hoang Tịch đứng ngoài bỗng thấy bất an: “Bé cưng, em ổn chứ? Sao không lên tiếng?”
Minh Sơ: “Ừ, hơi nóng, muốn c ởi quần áo.”
“Cái gì?!” Hoang Tịch vội ngăn cản, “Đừng cởi, trời rét thế này, em mà cởi là nhiễm lạnh đổ bệnh đấy!”
“Cởi rồi.”
Cởi… rồi?
Cởi luôn rồi?
Vậy thì bây giờ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610119/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.