Chương trước
Chương sau
“Lạnh thì lạnh đấy, nhưng đẹp muốn tê cả xương!”

***

“Không ngờ Vu Nguyệt Thượng nhân tới nhanh như vậy, quả không hổ là người đứng đầu năm nhánh Thần Phong.” Hà Hồi Cốt thấy Thiên Lũng Cảnh vung kiếm một cái là chém rách Rết Chúa ngay, lão miễn cưỡng đứng dậy rồi lặng lẽ rút cánh Nghiệp Liên trên người Rết Chúa về.

Thiên Lũng Cảnh nhìn cánh Nghiệp Liên tím đen trong tay lão: “Ngươi lấy Nghiệp Liên ở đâu ra?”

Hà Hồi Cốt nhếch khóe miệng, cười khô khốc: “Vu Nguyệt Thượng nhân biết rõ sao còn phải cố hỏi, Nghiệp Liên là tiên khí bản mệnh của Tông chủ chúng ta. Thứ thần thánh lợi hại như thế, ngoài ngài ấy, đâu ai có thể cho ta được nữa?”

Thiên Lũng Cảnh gằn từng chữ một: “… Ngoài ngươi ra, hắn còn cho những ai nữa?”

“Vu Nguyệt Thượng nhân hỏi… hỏi chuyện này làm gì?” Hà Hồi Cốt cảm giác được sự hằn học tỏa ra từ Thiên Lũng Cảnh, dù cách y rõ xa, nhưng khí thế của đấng bá chủ vẫn khiến toàn thân lão run bần bật.

“Ta không có kiên nhẫn hỏi ngươi lần nữa đâu.”

Uyên Quang lập tức giật chớp đùng đùng!

“Ba, ba mươi sáu hung thần, Tông chủ đều cho cả ạ…” Hà Hồi Cốt sợ đến độ suýt quỳ sụp xuống, “Tông chủ sai chúng tôi đi hấp thu thiện niệm, cho đến khi nào mỗi cánh Nghiệp Liên đều được thanh tẩy hoàn toàn, chuyển hết qua màu trắng mới thôi!”

“Ừ, hắn còn nói gì nữa?”

“Tông chủ còn nói, còn nói… đừng động vào người của Ải Phong Nguyệt, chắc là… Tông chủ còn nhớ thương tình nghĩa thầy trò với Vu Nguyệt Thượng nhân ạ…” Hà Hồi Cốt đảo mắt láo liên, “Xin Vu Nguyệt Thượng nhân mở lòng, tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!”

Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng nói: “Hắn bảo các ngươi đi hấp thu thiện niệm, ngươi lại đến đây mượn sức mạnh của Nghiệp Liên để giết chóc ư?”

Hà Hồi Cốt giật thon thót: “… Đấy, đấy cũng là làm theo mệnh lệnh của Tông chủ ạ!”

“Giết chóc không hề có tác dụng với việc thanh tẩy Nghiệp Liên. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, khai ra kẻ thật sự sai ngươi làm việc này. Bằng không, kiếp này ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện nói thêm tiếng nào nữa.”

Thẩm Tam Xuyên đứng ngoài lề khẽ thở phào. Sư tôn quả nhiên lòng như gương sáng, hoàn toàn không bị cuốn theo lời chia rẽ của lão, liếc sơ đã nhìn thấu mưu đồ khác của đối phương. Nhưng có lẽ đấy cũng là vì thầy thực sự rất hiểu Hoang sư huynh, biết Hoang sư huynh sẽ không cố ý gây họa giết người…

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu còn nhớ hồi đầu tui từng nói với cậu, một số cốt truyện sẽ có hai kết cục, hoặc có kết ẩn, cần phải lựa chọn cẩn thận chứ? 】

Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy muốn nói gì?

【 Hệ thống: Nếu ban nãy cậu để Tôn thượng xông lên, thì sẽ dẫn đến việc thân phận của Tôn thượng bại lộ hoàn toàn, sau đấy ngài chính thức trở thành Ma Tôn. Nhưng cậu quyết ngăn ngài ấy lại, nên đã kích hoạt tuyến truyện khác. Tuyến này khiến cốt chuyện chuyển thẳng qua sư tôn và Yển Ma Chân quân 】

Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu: Là sao, sư tôn và Hoang sư huynh chắn cốt truyện thay tụi tớ à?

Lục Lâm Trạch đứng một bên nhìn Thẩm Tam Xuyên, im lặng không lên tiếng.

【 Hệ thống: … Cũng có thể hiểu theo hướng đó, nhưng kết quả sau này sẽ thế nào, thì không ai biết được 】

Lúc này, đám Chưởng môn còn lại của năm nhánh Thần Phong chậm hơn hẳn Thiên Lũng Cảnh cuối cùng cũng tất tả chạy tới hang. Chứng kiến cảnh tượng chết chóc tang thương xung quanh, họ đều vô cùng sửng sốt. Sửng sốt xong, thì phừng phừng lửa giận!

Chưởng môn Tô Khê Thu của Các Xuân Thu thấy tình cảnh thảm thương của đệ tử môn phái mình, bèn phi kiếm tấn công Hà Hồi Cốt. Hà Hồi Cốt lại chắn đòn bằng Nghiệp Liên. Chỉ trong nháy mắt, một đóa hoa sen màu tím sậm nở bừng trước người lão, bắn ngược thanh kiếm kia về. Tô Khê Thu nắm kiếm quay lại, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nghiệp Liên? Ngươi là người của Yển Ma Chân quân ư?”

“Quá khen, ông đây chính là một trong 36 hung thần của Tông Long Dã – Hà Hồi Cốt!”

Sở Trần Chân nhân của Cổng Phá Trần biết Vi Hàm Dạ con trai mình chỉ bị thương nhẹ thì đầu tiên thở phào, sau đấy thấy đám học trò chết và bị thương quá nhiều, ông ta lập tức tím mặt: “Đường đường là Tông Long Dã, mà lại chơi trò hiểm đánh lén mầm non của năm nhánh Thần Phong. Chúng bay có còn liêm sỉ của một môn phái nữa không? Gọi Tông chủ nhà chúng bay ra đây!”

Hà Hồi Cốt thấy mọi người xuất hiện đông đủ, thì lại không còn sợ sệt như vừa rồi nữa, lão cười hềnh hệch nói: “Tông chủ nhà ta đâu phải kẻ các ngươi thích gặp là gặp được ngay? Trong năm nhánh Thần Phong, chỉ mình Vu Nguyệt Thượng nhân có thể khiến Tông chủ gọi là tới liền, đuổi thời đi ngay… Những kẻ khác, chỉ là rác rưởi trong mắt ngài ấy.”

Vân Khanh Tử nhìn quanh: “Rốt cuộc Tông Long Dã và Ải Phong Nguyệt có quan hệ thế nào, tại sao năm nhánh Thần Phong ta thương vong nặng nề, mà chỉ mình Ải Phong Nguyệt không hề hấn gì? Vu Nguyệt Thượng nhân, trước kia Yển Ma Chân quân của Tông Long Dã từng là học trò cưng của ngài, ngài không định giải thích gì ư?”

Thiên Lũng Cảnh cất giọng trầm: “Hắn quả thực có chỗ không đúng, nhưng chuyện này chắc chắn không phải do hắn gây nên.”

Lê Bạch Tán nhân của Ải Thanh Từ đứng một bên hừ lạnh: “Vu Nguyệt Thượng nhân cũng từng nói tương tự trong vụ việc Cổng Lăng Thiên. Rõ ràng sự thật rành rành trước mắt, ngài lại năm lần bảy lượt bênh vực hung thủ, xem ra Ải Phong Nguyệt đã trung trinh với lũ ma đầu lâu rồi!”

Hà Hồi Cốt khinh thường nói: “Cổng Lăng Thiên đúng là nên bị giết, ai bảo chúng làm hỏng nhã hứng dạo hồ của Tông chủ nhà ta… Thứ môn phái nhãi nhép không quan trọng này, mắc gì các ngươi phải giả nhân giả nghĩa, làm quá làm lố.”

Lê Bạch Tán nhân nghe vậy thì chỉ vào Thiên Lũng Cảnh nói: “Đến cả người của Tông Long Dã cũng tự thừa nhận chúng đã tàn sát Cổng Lăng Thiên vì mục đích ấy, còn không mảy may áy náy. Vu Nguyệt Thượng nhân còn lời gì để nói nữa không! Chính tại ngài cứ nhất mực dung túng, nuông chiều đồ đệ nên mới dẫn đến thảm cảnh thương vong bây giờ của năm nhánh Thần Phong đấy!!!”

Vân Khanh Tử hùa vào: “Đúng quá rồi chứ lị! Đáng ra phải giết tên đại ma đầu Yển Ma Chân quân này từ sớm! Trăm năm trước Vu Nguyệt Thượng nhân có thể tiêu diệt cả Núi Phù Linh bằng sức của một người, khiến ba châu Huyền Sát an phận trăm năm. Nay ngài lại nhắm mắt làm ngơ trước hành động của Tông Long Dã, để chúng tự do tùy thích, quả thực đang tiếp tay cho kẻ ác!”

Sở Trần Chân nhân cũng nói: “Vu Nguyệt Thượng nhân rõ ràng có khả năng diệt hết những tông phái tà ác, mà lại khoanh tay đứng nhìn, vậy có khác gì đồng lõa đâu?”

Mọi người cãi cọ ầm ĩ, mỗi lúc một thêm to tiếng, chĩa hết mũi dùi về Thiên Lũng Cảnh.



Thẩm Tam Xuyên không nghe nổi nữa. Anh chàng chịu đựng cơn đau ở bụng, lao đến trước người Thiên Lũng Cảnh, chống kiếm gắng gượng nói: “Các người chỉ dựa vào lời chủ quan của một phía, mà hoài nghi sư tôn ta phản bội năm nhánh Thần Phong, hoàn toàn phủ định tất cả công đức chiến tích xưa nay của thầy. Đúng là loại vong ơn phụ nghĩa!”

Lê Bạch Tán nhân sẵng giọng: “Thẩm Tam Xuyên, ngươi chưa có tư cách lên tiếng ở đây đâu!”

Vân Khanh Tử: “Phải đấy, Chưởng môn bọn ta đang nói chuyện, ngươi lại xen mồm vào, sư tôn ngươi yếu ớt đến độ cần ngươi nói thay sao?”

“Ngươi tưởng ngươi là ai?”

Thẩm Tam Xuyên cáu điên, máu lại trào dâng trong họng. Anh chàng toan phản bác, thì Thiên Lũng Cảnh lại ấn tay anh chàng xuống, nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu đừng nói nữa.

Hà Hồi Cốt chưa từng gặp Thẩm Tam Xuyên, nhưng đã được nghe tiếng lành về Thẩm Tam Xuyên từ lâu. Thấy anh chàng bước tới, mắt lão đảo láo liên, rồi phát hiện người nào đó đằng kia. Lão không khỏi nhếch mép cười nói: “Ấy chà chà, chẳng phải thiếu chủ đấy ư? Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ đại nhân!”

“Thiếu chủ?!”

Mọi người đều dồn mắt về Lục Lâm Trạch.

Mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức trắng bệch, anh chàng thậm chí còn không dám ngoái lại nhìn.

“Sao, các ngươi không biết à? Vị đây chính là con nuôi của Tông chủ nhà ta, cũng là thiếu chủ của Núi Phù Linh – Lục Lâm Trạch! Thiếu chủ, mấy năm nay cậu đi thanh tẩy Nghiệp Liên giúp Tông chủ hẳn là nhọc nhằn lắm nhỉ. Nhưng Tông chủ chê cậu chậm quá, nên đã chia Nghiệp Liên cho 36 hung thần bọn ta. Cậu xem, người đông sức lớn có khác, chuyện đánh cắp thiện niệm của đám dân đen kia, quả thực dễ như trở bàn tay với tụi này ha ha ha ha!”

Mọi người trong năm nhánh Thần Phong lại ngỡ ngàng hô hoán!

“Vu Nguyệt Thượng nhân, ngài có biết thân phận của Lục Lâm Trạch không?!”

Thiên Lũng Cảnh: “Biết.”

Thẩm Tam Xuyên biết trước giờ sư tôn luôn khinh thường nói dối. Hơn nữa dẫu sư tôn bảo không biết, có lẽ mấy lão già ấy vẫn bắt thầy phải giết Lục Lâm Trạch tại trận để tỏ thái độ. Nhưng hiện giờ anh chàng chẳng biết phải làm sao nữa. Dù giết Hà Hồi Cốt ngay tại đây, cũng sẽ bị cho là chột dạ muốn giết người diệt khẩu!

Loạn, loạn quá!

Đây là kết cục của việc chọn lầm tuyến truyện sao?

Phải làm sao bây giờ?!

“Được lắm! Ngươi đúng là giỏi thật! Biết thừa nó là con nuôi của Yển Ma Chân quân, mà ngươi vẫn đồng ý cho đệ tử thân truyền của mình lập khế ước với nó. Hóa ra Ải Phong Nguyệt và Tông Long Dã đã trở thành thông gia của nhau rồi. Chỉ mình chúng ta là chẳng hề hay biết, còn người ta đã ngồi chung thuyền với giặc từ lâu!”

“Vu Nguyệt Thượng nhân, ngươi… Thẩm Tam Xuyên là đệ tử thân truyền của ngươi, sau này sẽ là Chưởng môn Ải Phong Nguyệt. Từ trước đến nay năm nhánh Thần Phong luôn nghe Ải Phong Nguyệt một nước, nhưng Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt lại muốn lập khế ước với dòng giống tu ma ư? Vậy còn ra thể thống gì! Chi bằng ngươi cứ dâng cả năm nhánh Thần Phong làm sính lễ tặng ba châu Huyền Sát luôn đi!!”

“Tên ma đầu kia còn nói Yển Ma chân quân đã hấp thu thiện niệm của dân lành vô tội để thanh tẩy Nghiệp Liên! Vu Nguyệt Thượng nhân, ngươi còn dám dung túng gã ma đầu ấy đến nước này, cả bá tánh bình thường mà cũng…”

“Xưa nay giới Tu chân luôn coi việc bảo vệ chúng sinh thiên hạ là nhiệm vụ của mình, Vu Nguyệt Thượng nhân tiếp tay cho giặc, quả thực tội nghiệt không thể dung thứ!”

“Đúng là nỗi sỉ nhục của năm nhánh Thần Phong!”



Lòng người là thế đấy.

Công đức muôn đời trước kia, được núi sông kính trọng, người đời mơ ước bắt quàng nịnh hót, ton hót a dua. Nhưng một khi có cơ hội kéo ngươi xuống khỏi bệ thần, những kẻ đó sẽ sốt sắng đạp ngươi thêm mấy đạp. Chúng chẳng hề quan tâm chân tướng thật sự là gì, chỉ muốn mượn cơ hội này để đạt được mục đích của mình mà thôi!

Đám đông đều chỉ trích Thiên Lũng Cảnh, tiếng trách cứ, kêu la ồn ào. Mọi người trong Ải Phong Nguyệt đều lặng thinh cúi đầu. Chưởng môn của bốn phái kia lại càng hùng hổ gay gắt, càng nói càng tàn nhẫn, càng nói càng hăng say!

“Đủ rồi!”

Thiên Lũng Cảnh nhìn mọi người: “Hoang Tịch là đồ đệ của ta, hắn quả thực đã phạm sai lầm lớn. Một số lỗi không phải là do ý hắn, nhưng xét tới cùng vẫn là tại hắn mà ra, ta sẽ không phủ nhận.

“Dẫu có thế nào, kẻ làm thầy này, cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình.”

Thẩm Tam Xuyên thấp thỏm nhìn Thiên Lũng Cảnh, chợt nghe thấy Thiên Lũng Cảnh lặng lẽ dùng mật âm nói vài câu mới mình.

“Nếu đã là lỗi của hắn, vậy thì, hãy để ta chuộc tội đi.”

“Sư tôn!!!”

“Chưởng môn sư tôn!”

“Chưởng môn sư tôn!!!”





Bóng câu qua cửa sổ, Xuân hết rồi Thu sang.

18 năm vội vàng lướt qua.

Huyện Sùng Phùng.

Thời gian thấm thoắt, đào phai hoa thắm đã đổi mùa mấy bận.

Chỉ trong chớp mắt, mười tám năm trôi qua, tất cả như đã khác, mà dường như lại chưa thay đổi gì.

Mùa Đông năm nay, huyện Sùng Phùng náo nhiệt vô cùng. Đông đảo cư dân đứng canh ngoài cửa, thò đầu liếc nhìn dáo dác, như đang chờ mong vị khách quý nào vậy.

Có người mới tới huyện xoa tay hà hơi, tò mò hỏi: “Sao hôm nay bà con ra ngoài sớm thế, không sợ lạnh hở?”

“Ông anh vừa đến đây từ nơi khác hở? Không biết hôm nay là ngày gì à?”

“Đúng là tôi không biết thật, trông nô nức hơn cả Tết ấy nhỉ.”

“Ui chà, hôm nay chính là ngày diễn ra Hội tiên Năm nhánh đấy, mọi người đều ra xem thần tiên xuống phàm đây này! Ha ha ha! Ban nãy, các tiên quân của Cổng Phá Trần, Các Xuân Thu, Đài Yên Vân và Ải Thanh Từ đều đã qua đây rồi, giờ chỉ còn Ải Phong Nguyệt được mọi người chờ mong nhất thôi!”

“Hội tiên Năm nhánh? A a a, hóa ra Hội tiên Năm nhánh được cử hành ở đây à?”

“Đúng vậy, nghe nói mười tám năm trước, năm nhánh Thần Phong gặp biến cố lớn không thể tiết lộ khi đang tổ chức Tiệc chung Năm nhánh! Mười mấy năm sau, Chưởng môn năm phái đều thay sạch. Năm rồi, sau khi Hàn Diễn Tiên Tôn kế nhiệm chức vụ Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, ngài đã ra lệnh cử hành Hội tiên Năm nhánh thường niên, hơn nữa còn chỉ định huyện mình làm nơi tổ chức. Để tôn trọng dân chúng ở đây, họ chỉ được phép đi bộ, cấm cưỡi kiếm bay trong phạm vi huyện! Chớ không làm sao dân mình lại được đứng đây ngắm thần tiên!”

“Hàn Diễn Tiên Tôn? Ta nghe nói Vu Nguyệt Thượng nhân của Ải Phong Nguyệt gặp chuyện, nên Dã Thích Thượng nhân luôn đảm nhiệm hộ chức vụ Chưởng môn. Sao tự dưng lại xuất hiện một vị Hàn Diễn Tiên Tôn thế này?”

“Hàn Diễn Tiên Tôn chính là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân đó. 18 năm trước, sau biến cố lớn kia, ngài luôn bế quan ở trỏng, mãi năm rồi mới trở ra, sau đấy nhận chức Chưởng môn Ải Phong Nguyệt luôn!”

Người tới tiếp tục xoa tay, còn giậm chân vì quá lạnh: “Uầy, bế quan lâu thế, vừa ra đã lên làm Chưởng môn Ải Phong Nguyệt ngay, vậy mà mọi người vẫn phục à?”

“Sao lại không phục, đấy là mong ước của trăm họ đấy! Trước kia ngài mới chỉ tu hành một năm mà đã giành được hạng đầu trong Tiệc chung Năm nhánh! Sau này ngài còn dốc lòng tu luyện bao năm ròng. Nghe nói việc Chưởng môn năm phái phải đổi sạch có liên hệ rất mật thiết với ngài. Hơn nữa, sau khi xuất quan, ngài còn chơi hai tay cầm hai Thần Khí thượng đẳng vô địch Ứng Kiếp và Uyên Quang, làm gì có ai trong thiên hạ dám không phục?”

“Cái gì… cả đôi Thần Khí luôn?!”



Hai người đang dở câu chuyện, bầu không khí xung quanh bỗng lạnh hẳn đi.

Đám đông trên phố đều không khỏi rụt cổ, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều ngưng đọng.

Cuối cùng các tiên quân của Ải Phong Nguyệt cũng xuất hiện trước ánh mắt chờ mong của nhà nhà!

Người dẫn đầu đoàn quả nhiên là vị Tiên Tôn kia, tóc vấn mũ bạc, dây cột bay bay, giữa trán là dấu ấn tam hoa màu bạc tượng trưng cho thân phận Chưởng môn Ải Phong Nguyệt. Bộ áo tiên trắng bạc giao hòa càng tôn lên phong thái rờ rỡ của ngài. Vạt áo, cổ tay và tà áo của Tiên Tôn đều được thêu hoa văn ba loại hoa biểu trưng cho Ải Phong Nguyệt. Phong tín tử, hoa sen đá, sen khép cánh. Ba loại hoa chồng lên nhau theo hình tam giác, mỗi đóa đều được viền một lớp bạc mỏng. Theo mỗi bước chân ngài, dường như chúng cũng rực rỡ lấp lánh, hút mắt người xem!

Dân chúng không nghĩ ra từ ngữ gì để miêu tả, chỉ biết vị Tiên Tôn này đẹp quá, lộng lẫy quá! Nhưng trong khí thế mãnh liệt của ngài, chẳng ai dám ho he ca ngợi, chỉ có thể ghim ánh nhìn vào bóng dáng Tiên Tôn, còn chẳng nỡ chớp mắt lấy một lần!

Gương mặt ngài thuộc kiểu chỉ cần liếc một cái là sẽ không nhớ nổi trên đời còn có mỹ nhân tuyệt sắc vô song nào khác.

Nhưng vị Tiên Tôn này lại mang đến cho người ta cảm giác rất lạnh lẽo. Trời rét buốt như vầy, mà bầu không khí quanh Tiên Tôn dường như còn băng giá hơn rất nhiều.

Có điều, lạnh thì lạnh thật, nhưng cũng đẹp tê cả xương!

Vị Tiên Tôn lạnh lẽo xinh đẹp từ trong xương cốt này, khiến đám dân đen bình thường thấy ngài đều nhũn cả chân, gần như quỳ xuống đất.

Tiên Tôn đi một lát, đột nhiên khẽ cau mày, hỏi người bên cạnh: “Hoa trưởng lão, Minh Sơ đâu rồi ạ?”

Hoa Bất Dương đằng sau ngài bất mãn nói: “Chả biết nó chạy chơi đâu rồi, ta thấy Hàn Vãn Lâu cũng mất dạng, chắc đi làm vú em cho đứa đồ đệ của con rồi đấy.”

“…”

“Thẩm Tam Xuyên, không chăm học trò mình cho kỹ, nhỡ bị Hàn Vãn Lâu cuỗm mất thì đừng có khiếu nại với ta!”

“Yên tâm, Hàn trưởng lão không cuỗm nổi Minh Sơ đâu.” Ngài ngẫm ngợi rồi nói, “Nhưng người nhắc con vậy cũng đúng, quả là thằng nhỏ dễ bị cuỗm mất thật…”

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người yên tâm, sư tôn không sao hén, nhưng sếp Hoang sẽ phải cua vợ sml, hê hê hê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.