“Hoang sư huynh, tụi con chỉ giúp người được đến đây thôi, người tự lo lấy thân mình vậy nhé…”
***
Hàn Vãn Lâu nói xong, Lục Lâm Trạch gật đầu, vẻ chờ mong hiện lên trong ánh mắt: “Đúng là tụi con chưa dùng tư thế này bao giờ, để thử coi sao.”
Thử cái đầu bố nhà ông!
Thẩm Tam Xuyên vờ ốm yếu nhưng đồng thời cũng véo mạnh vào lưng Lục Lâm Trạch. Sắc mặt Lục Lâm Trạch vẫn như thường, nhưng hắn lại thầm trở tay nắm lấy ngón tay Thẩm Tam Xuyên, không cho anh chàng cấu lưng mình nữa.
“Hàn trưởng lão, nếu ngồi, thì sư huynh sẽ sướng chứ ạ?”
Hàn Vãn Lâu thấy Lục Lâm Trạch tỏ vẻ hứng thú ra mặt, thì nhiệt tình đề cử ngay: “Tất nhiên rồi, nếu nó yếu quá, thì con có thể đỡ hông nó hộ nó. Cùng lắm thì con vất vả hơn một tẹo, quan trọng là nhìn từ góc độ này, có thể thấy hết biểu cảm của người ta, không sót tẹo nào.”
“Thật vậy ạ? Sư huynh dễ ngại lắm, tới lúc đó huynh ấy chắc chắn sẽ quay đi mất.”
“Tư thế này có một lợi thế nữa là vào sâu hơn, con gắng thể hiện, để thằng nhỏ buộc phải nhìn thẳng vào con ấy!”
“Cách hay ạ!” Lục Lâm Trạch đầy hứng khởi, “Không ngờ Hàn trưởng lão còn chưa lập khế ước, mà lại hiểu biết nhường vậy! Thất kính thất kính!”
Hàn Vãn Lâu ho khan mấy tiếng, trưng ra điệu bộ trưởng bối: “Chưa ăn thịt heo, những chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy bao giờ?”
“Vậy Hàn trưởng lão còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610082/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.