Chương trước
Chương sau
“Con dâu ta đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ kém vợ ta một tẹo thôi.”

***

Cửa mở, Lục Lâm Trạch miễn cưỡng thò nửa người ra ngoài, duỗi tay lấy bộ quần áo Ngũ quản gia đang cầm: “Biết rồi, tụi con thay quần áo xong sẽ ra.”

Sau đó hắn toan đóng cửa lại. Nhân lúc cửa chưa kịp khép, Ngũ quản gia thấy cậu Thẩm công tử nọ quay lưng về phía mình, ngồi quỳ dưới đất, che miệng ho khan liên tục. Bóng dáng mảnh khảnh gầy yếu ấy, cả cái vẻ run rẩy không ngừng kia nữa, trông mà thấy thương quá chừng…

Như thể nhận ra điều gì, Thẩm Tam Xuyên khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Tuy chỉ loáng thoáng để lộ nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt ậng nước lóng lánh, mảng đỏ ửng khi3u gợi lan bên khóe mắt, và cả nhịp th ở dốc khẽ khàng, tiếng ho nhè nhè bất lực đều khiến y trông như vừa bị kẻ xấu bắt nạt thậm tệ…

Mới nãy theo thiếu chủ vào nhà, rõ ràng y còn lộng lẫy thanh tao, giờ thì lại…

Quyến rũ khủng khiếp!

Chẳng ai có thể cầm lòng nổi trước vẻ rù quyến này!

Lục Lâm Trạch sập cửa lại đánh “Rầm”. Ngũ quản gia đứng bên ngoài, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Chú ta bất giác nuốt nước miếng, lau mồ hôi vội vàng rời đi.

Mắt chọn người của Thiếu chủ tinh tường thật!

Vậy thì, một mỹ nhân tuyệt sắc vừa lạnh lùng vừa gợi cảm nhường này, rốt cuộc bị thiếu chủ câu về kiểu gì nhỉ?!



Lục Lâm Trạch đóng cửa xong thì đặt bừa quần áo sang một bên, đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên hẵng còn ngồi quỳ dưới đất không dậy nổi. Hắn bế bổng ai kia, để anh chàng ngồi lên đùi mình, vừa lau dòng lệ bên khóe mắt người yêu, vừa xót xa nhận lỗi: “Xin lỗi huynh nhiều, sư huynh, đệ ép huynh quá đáng rồi ư? Giờ huynh còn khó chịu lắm không?”

Hắn vuốt v e khóe môi Thẩm Tam Xuyên: “Hơi sưng rồi này.”

Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới điều chỉnh được nhịp thở, kéo vạt áo Lục Lâm Trạch cả giận nói: “Đồ chết tiệt, đệ còn dám nói vậy nữa, nãy ta tưởng mình tắt thở đến nơi rồi đó!

“Lần sau đệ còn dám ấn đầu ta…”

Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm: “Vậy là còn được có lần sau ạ?”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

“Nãy tự dưng bị cắt ngang, tối nay để đệ hầu hạ sư huynh nhé, được không?” Hắn hôn anh chàng. Nhân lúc Thẩm Tam Xuyên đang đê mê, hắn bắt đầu c ởi quần áo anh chàng ra.

Thẩm Tam Xuyên hết hồn, vội vàng đè tay hắn lại: “Đệ làm gì thế?”

“Thay quần áo giúp sư huynh đấy. Lão cha già không đàng hoàng nhà đệ kêu tụi mình thay đồ rồi qua.” Hắn ngoắc cằm Thẩm Tam Xuyên lên, “Trước kia đệ toàn mặc quần áo cho sư huynh mà? Sao giờ lại thẹn thùng thế?”

Thẩm Tam Xuyên hít vào, rồi tức tối bấu má Lục Lâm Trạch: “Trước kia ta không biết đệ dê ta! Ta cứ tưởng đệ tốt với ta thôi! Thật lòng coi đệ như anh em chí cốt! Nào giờ đệ toàn cố ý cưa cẩm ta! Lục Lâm Trạch, đệ hiểm lắm!”

Lục Lâm Trạch bật cười ha hả, ôm Thẩm Tam Xuyên không chịu rời: “Sư huynh, huynh đáng yêu quá!”



Xong chuyện, hai người thay bộ đồ Ngũ quản gia mang sang vào. Lục Lâm Trạch vận một bộ thường phục đen và vàng kim. Tuy là thường phục, nhưng vải vóc đường thêu đều thuộc hàng cao cấp. Bởi vậy khi người nào đó tròng vào, trông hắn đúng kiểu ăn chơi trác táng. Hơn nữa, phối thêm gương mặt đẹp trai không ai bì nổi kia, quả thực nhìn hắn như một chàng quý công tử nhà mặt phố bố làm to.

Về phần Thẩm Tam Xuyên, bộ thường phục trắng viền xanh đen của anh chàng thoạt trông nhang nhác màu đồng phục Ải Phong Nguyệt, nhưng lại có vẻ phong độ trí thức và giàu có cao sang hơn nhiều, khiến anh chàng giống một cậu ấm út ít ngoan ngoãn được yêu chiều nhất nhà, bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách, thêm một chút hiền lành đáng yêu.

Thay quần áo xong, Lục Lâm Trạch bèn nắm tay Thẩm Tam Xuyên ra ngoài. Chưa đi được bao xa, họ đã thấy Hoang Tịch và Thiên Lũng Cảnh cũng mặc thường phục đi về phía mình.

Tuy sư tôn vẫn khoác nguyên cây trắng muốt, nhưng rõ ràng không còn hung dữ ngang tàng như trước nữa, mà nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Nhìn từ xa, y tựa một vị tiên rớt xuống nhân gian, cứ làm lòng người phàm phải thổn thức.

Lần đầu gặp mặt chính thức với Hoang Tịch, Thẩm Tam Xuyên chưa biết phải xưng hô với người ta thế nào…

Gọi bác trai thì già quá, rõ ràng người ta trẻ thế cơ mà; kêu Hoang sư huynh lại sợ sư tôn không vui. Anh chàng hơi do dự nhìn Hoang Tịch đang tươi cười.

“Chi bằng con cũng gọi ta là cha như A Trạch đi.”

Hoang Tịch lấy bao lì xì dày cộp mình đã chuẩn bị sẵn ra khỏi ngực áo: “Ta chuẩn bị cả phí sửa miệng rồi đây.”



Thế này thì…

Lục Lâm Trạch nhận bao lì xì ngay chẳng chút khách khí, nhét vào tay Thẩm Tam Xuyên, sau đó nhướng mày nói: “Ai thèm gọi người là cha, không tự nhìn lại bản thân xem có giống cha chú chỗ nào không? Sư huynh, cứ kệ lão ấy! Nhận lì xì là được!”

“Thằng ranh con ăn cây táo rào cây sung, đây là con dâu của ta còn gì? Mắc gì mi nhiều chuyện thế!”

“Rốt cuộc ai mới nhiều chuyện ạ? Lão khọm toàn thích cắt ngang chuyện tốt của người ta!”

Thẩm Tam Xuyên xấu hổ cầm bao lì xì, cuối cùng vẫn phải xen vào cuộc cãi cọ giữa hai người, đỏ mặt cúi đầu gọi: “Hoang tiền bối.”

Hoang Tịch bất mãn nhìn Lục Lâm Trạch: “Mi xem mi làm con dâu ta sợ quá nè, nó còn gọi ta là tiền bối nữa!”

“Gọi tiền bối là còn nể mặt người rồi đấy, người chả đang sướng rơn trong bụng còn gì!”

“Oắt con, mi muốn nhào vô hả?!”

“Con sợ người chắc?”

Thấy hai cha con cứ chành chọe nhau mãi, Thiên Lũng Cảnh yên lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Tam Xuyên, lại đây với thầy một lát, thầy có chuyện này muốn tâm sự riêng với con.”

“Dạ dạ, được ạ!”



Hai người đi rồi, Lục Lâm Trạch mới hỏi: “Người với sư tôn sao rồi, con thấy thầy có vẻ bình tĩnh quá nhỉ?”

Hoang Tịch: “Người đồng ý ở cạnh ta ba ngày. Trong ba ngày này, chúng ta sẽ quên hết thân phận ban đầu, chỉ làm một đôi tình nhân bình thường nhất.”

Lục Lâm Trạch nói: “Con còn chưa chế được thuốc giải Triền Tình Ti đâu.”

“Không quan trọng, ta sẽ không để người gặp bất trắc gì.” Hoang Tịch ngập ngừng, “Nếu thật sự cực chẳng đã, thì…”

“Đừng nói mấy câu rầu rĩ thế. Tuy người không đáng tin cậy, nhưng được cái số hên, chẳng gì làm khó được người đâu.”

Hoang Tịch hừ một tiếng: “Ta không đáng tin cậy chỗ nào? Hồi nhỏ ta mới để mi đi lạc có một lần chứ mấy, mắc gì thù ghê vậy?”

Lục Lâm Trạch cạn lời: “Bỏ con đi lạc mà còn kêu có gì đâu? Thế còn đòi làm cha, người vô tâm đ ến mức nào vậy!”

Hoang Tịch nói: “Nếu hồi đấy ta không bất cẩn để mi lạc mất, thì mi có gặp được cái cậu ca ca xinh đẹp, thần tiên gì gì đấy không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mi nhớ thương đứa anh xinh đẹp ấy bao năm ròng, tự dưng lại có mới nới cũ nhanh vậy à? Tuy đứa con dâu này ta đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ kém vợ ta tí xíu, nhưng mi cũng đâu giống hạng ham mê sắc đẹp đâu!”

“Có mới nới cũ?” Lục Lâm Trạch cười lắc đầu, “Chi bằng nói là tìm lại được người xưa.”



Bỏ lại cặp bố con đang cãi cọ ầm ĩ, hai thầy trò đi đến cạnh hồ sen. Thiên Lũng Cảnh hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Lâm Trạch đã giãi bày thẳng thắn với con chuyện nó là thiếu chủ Núi Phù Linh chưa?”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Đệ ấy vừa giải thích hết tất cả cho con ở trong phòng rồi ạ.”

Thiên Lũng Cảnh nghiêm túc nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Dù vậy, con vẫn quyết tâm ở bên nó sao?”

“Đúng vậy, con muốn chung đôi với sư đệ ạ.”

Thiên Lũng Cảnh khựng lại, bỗng nhiên do dự hỏi: “Nếu thầy bảo, hai đứa mà thành đôi, thì con sẽ mất đi tư cách trở thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt… liệu con, có còn chọn thằng bé nữa không?”

“Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt ạ?” Thẩm Tam Xuyên vội vàng phẩy tay, “Gì chứ giờ con vẫn là một đứa tay mơ ngốc xít chưa hiểu cái chi chi, mới chân ướt chân ráo vào môn phái mà… Sư tôn, thầy như sao sáng trăng thanh, đứng đầu thiên hạ! Cả năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều phải kính thầy một nước. Trên đời đâu còn vị Chưởng môn nào xuất sắc hơn thầy? Dẫu mấy trăm năm nữa lại trôi qua, thầy vẫn là kẻ đứng đầu năm nhánh Thần Phong, được muôn người kính yêu nhất! Con làm sao dám qua mặt thầy lên thay, để thiên hạ nhạo báng… Giờ con chỉ muốn tu luyện chăm chỉ, bao giờ mạnh rồi sẽ bảo vệ mọi người! Bảo vệ cả Ải Phong Nguyệt ạ!”

Thiên Lũng Cảnh nghe vậy thì lặng đi.



Biết thì làm sao, biết thì nó sẽ rời xa A Trạch chắc? Người muốn để thằng bé giống người, dứt bỏ ái tình, trở thành Tiên Tôn cao quý đứng đầu năm nhánh Thần Phong hay sao?

Người đã tự tay hủy hoại hạnh phúc của ta, còn muốn hại đời đồ đệ thứ hai của mình ư?





Những lời Hoang Tịch từng nói không ngừng hiện lên trong đầu Thiên Lũng Cảnh, y bỗng nở nụ cười mỏi mệt.

“Con nói đúng, con vừa vào môn phái chưa đầy một năm, quả thực thầy đây hơi nóng vội… Tuy vậy, nếu con và Lâm Trạch đã không còn gì giấu giếm, lại thật lòng muốn chung đôi, thì thầy đây chắc chắn sẽ thỏa mãn ước mong cho các con.”

Y nhìn về phía Hoang Tịch ở đằng xa, cười vô cùng dịu dàng: “Mấy ngày nay, thầy sẽ bàn chuyện hôn sự của hai đứa với Hoang sư huynh của con. Có lẽ phải tiếp xúc riêng khá nhiều, con đừng để ý nhé…”

Hóa ra trong cảm nhận của sư tôn, thầy vẫn coi Hoang Tịch là học trò. Vậy thì mình không phải xoắn nữa, cứ gọi người ta là Hoang sư huynh là ok nhỉ?

“Tam Xuyên đã nghĩ đến thời điểm con muốn lập khế ước chính thức với Lâm Trạch chưa?”

Thẩm Tam Xuyên ngượng ngùng thưa: “Thật ra, con định chờ tới kỳ thi tuyển chọn Thủ Tịch sang năm… con tính rồi, chắc tầm nửa năm nữa ạ…”

Thiên Lũng Cảnh nhíu mày.

Thấy sư tôn cau mày, Thẩm Tam Xuyên vội nói: “Sư tôn, con cũng biết nửa năm hơi gấp, nếu không ổn, thì con có thể…”

“Không phải, chẳng qua thầy vừa nhớ ra, cuộc thi Thủ Tịch sang năm lại vào đúng dịp tổ chức Tiệc chung Năm nhánh mười năm một lần. Đến lúc đó tất cả đệ tử mới thuộc năm nhánh Thần Phong đều phải tham gia tỷ thí. Bởi vậy, cuộc thi tuyển chọn Thủ Tịch của Ải Phong Nguyệt sẽ tổ chức đồng thời với Tiệc chung Năm nhánh, không làm riêng rẽ nữa. Đệ tử có biểu hiện xuất sắc nhất trong Tiệc chung Năm nhánh sẽ trở thành Thủ Tịch.”

Tiệc chung Năm nhánh? Đấy chẳng phải là cuộc thi mà Hoang sư huynh gặp chuyện năm nào sao? Bảo sao mới nãy mặt sư tôn trông lạ thế…

Hai người còn đang bàn luận về đề tài này, Hoang Tịch đã không nhịn nổi nữa. Gã đi tới, nói khẽ với Thiên Lũng Cảnh: “Chưa xong nữa ạ? Thời gian người chừa lại cho con không còn bao nhiêu…”

Tai Thiên Lũng Cảnh đỏ ửng, y đáp: “Xin lỗi, lỡ bàn xa quá. Con tính làm gì tiếp đây?”

Hoang Tịch nắm lấy tay Thiên Lũng Cảnh rất đỗi tự nhiên: “Con đã đặt xong quán ăn rồi. Mình vừa ăn vừa bàn chuyện hôn sự cho tụi nhỏ nhé.”

“Được.”

Hai người cứ nắm tay nhau như không, đi lướt qua mặt Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên hơi sững sờ –

Gượm đã, sao hai người nồng thắm kiểu vợ chồng già thế???

【 Hệ thống: Nãy có chuyện gì trong căn phòng đó vậy, tui bỏ lỡ tình tiết quan trọng nào rồi hở!!! Hú, tất cả là tại ký chủ với Tôn thượng chăm kiếm điểm quá, nên tui không có thời giờ qua nghía bên Vu Nguyệt Thượng nhân đó!!! 】

Vừa rồi sư tôn bảo mấy nay họ sẽ tiếp xúc với nhau khá nhiều, kêu tớ đừng để bụng, ý thầy là vậy ó hỏ???

【 Hệ thống: Chu choa, tốt rồi. Ký chủ, cặp đôi Vu Nguyệt Thượng nhân cũng đang tiến triển theo hướng HE, quả nhiên chỉ cần hai cậu về với nhau, thì họ cũng có thể hạnh phúc chung đường 】

Chờ chút, ý đằng ấy là, thật ra sư tôn và Hoang sư huynh đều có tình cảm với nhau á?!

【 Hệ thống: Hở, chưa đủ rõ ràng à? 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Xin thứ cho đôi mắt vụng về này! Thật sự không nhận ra luôn ấy!



Trong chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa, bốn người ngồi đối mặt với nhau. Không gian xe rất lớn, ngồi bốn hẵng còn rộng chán.

Hoang Tịch chống đầu, nhìn Thẩm Tam Xuyên, khuyên nhủ anh chàng: “Con dâu, về sau con đừng chiều A Trạch quá, nó xấu tính lắm. Con càng chiều nó, sau này nó sẽ xơi tái con đấy.”

Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch với vẻ khó hiểu.

“Vừa rồi Lão Ngũ đã kể chuyện xảy ra trong phòng các con cho ta rồi.”

Thẩm Tam Xuyên: “…!!!”

“Từ hồi nó còn nhỏ ta đã phát hiện thằng lỏi con này rất có tài trong lĩnh vực ấy ấy, sau này số con vất vả rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.