“Sư tôn, người còn định đi đâu nữa?”
***
Khúc hát trên sân khấu đã kết thúc, Thiên Lũng Cảnh cũng mở mắt ra. Y nâng chén trà bên cạnh lên quệt nắp nhẹ nhàng vài cái, rồi nhấp một ngụm, đoạn buông chén trà đứng dậy bỏ đi.
Từ lúc y bước đi, những bông sen trắng quyến rũ khắp hồ bắt đầu khô héo tàn lụi, tựa như oán linh buông hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch cũng đột ngột quay về thuyền hoa. Cùng lúc đó, tất cả Nghiệp Liên màu tím đen trên mặt hồ đều lập tức mất tăm mất tích!
Hai người còn chưa kịp nói gì với nhau, thì đã thấy Thiên Lũng Cảnh khoan thai bước ra từ trong khoang thuyền.
“Vở diễn trên thuyền này cũng không tệ lắm, khá hay.” Thiên Lũng Cảnh cười thoải mái, “Nhỉ?”
Hai người không dám lên tiếng, như hai đứa bé phạm lỗi cúi gằm mặt chờ bị phạt.
Cái sư tôn nói đến, rốt cuộc là vở diễn nào, vở trên thuyền hay vở trong giấc mộng…
Có điều, cảnh tượng ban nãy gây sốc quá, họ chưa định thần ngay. Thẩm Tam Xuyên nhớ tới hình ảnh hồi mình gặp sư tôn lần đầu, khí phách như đứng trên vạn người của thầy quả thực khiến người ngoài trông theo mà run rẩy không thôi! Khoảnh khắc thầy dùng Uyên Quang ban nãy cũng thế, máu tươi bừng nở, vừa đẹp mà cũng vừa máu me, được diễn tả quá là sinh động chuẩn chỉnh. Dù kẻ dưới lưỡi kiếm giống thầy như đúc, thầy cũng chẳng hề do dự tẹo nào, cử chỉ thương xót duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610068/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.