“Tịch mịch cô đơn và lạnh lẽo.”
***
Lục Lâm Trạch nói xong thì quay lại nơi đỗ xe ngựa, kéo rèm xe ra gọi Thẩm Tam Xuyên và Thiên Lũng Cảnh xuống. Quán không đông khách, nhưng vào giây phút Thẩm Tam Xuyên thò người ra khỏi xe ngựa, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này. Ngay sau đó, Thiên Lũng Cảnh cũng xuống xe theo, ai nấy đều phải ngừng thở!
Những kẻ trên chiếc xe kia là ai, mà người nào người nấy đều thanh thoát mỹ miều, như thể thần tiên, khiến người ta không dời mắt nổi!
“Tu sĩ của tiên môn nào mà đẹp thế?! Chả lẽ là thần tiên thác phàm?”
“Uây, lần đầu thấy dân tu tiên đẹp nhường này đấy. Ta vốn tưởng đám tu tiên của Cổng Lăng Thiên trên núi Lam Kỳ đã đẹp lắm rồi, lần nào họ xuống núi cũng cực kỳ hoành tráng, nhưng so với mấy vị này thì… Chậc, đúng là không bì nổi! Hôm nay ta mới biết thế nào là khác nhau một trời một vực, quả là khác nhau một trời một vực!”
“Xí, Cổng Lăng Thiên đã là cái thá gì. Mấy ông đúng là hiểu biết hạn hẹp, dốt nát thiển cận. Có biết tiên tu của năm nhánh Thần Phong không, đấy mới là tiên thật, tiên xịn… Chẹp, nhất là Ải Phong Nguyệt đứng đầu, tất cả cư sĩ tu tiên trên đó đều là đấng tuyệt sắc không tìm đâu ra giữa cõi phàm!”
…
Phu xe thở hổn hà hổn hển chạy tới, nói với Lục Lâm Trạch: “Thiếu gia, cậu chạy nhanh quá. Trước… trước đấy lão gia có dặn, nếu cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610066/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.