Edit: Mộc Tử Đằng
“Cô có nghe không?” Thấy Thẩm Tâm đang thất thần, Diệp Tri Du nói được một nửa bèn dừng lại nhìn cô hỏi.
Thẩm Tâm ho khẽ, cười nói với anh: “Vẫn nghe mà.”
“Vậy cô lặp lại nội dung tôi vừa nói đi.”
Thẩm Tâm: “…”
Đang trong giờ học thầy giáo đột ngột gọi lên kiểm tra bài sao?
Thấy cô không nói gì, thầy Diệp hơi cau mày hỏi: “Cô có muốn làm kế hoạch này cho thật tốt không?”
Thẩm Tâm mấp máy môi, không tự chủ được liếc nhìn cổ áo của anh lần nữa. Tôi thấy anh không muốn để tôi chỉnh sửa tốt ý.
“Cái đó, Diệp tiên sinh, chúng ta thương lượng chuyện này nhé.” Thẩm Tâm lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Thì chuyện đó.” Thẩm Tâm nói đến đây chợt khẽ ho để thanh giọng, “Anh có thể cài hết nút áo lại không?”
Diệp Tri Du hơi sửng sốt, sau đó đáp: “Không được.”
/ Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tâm: “…”
“Quần áo ngủ phải mặc như này mới thoải mái chứ, cài kín lại làm gì?”
Thẩm Tâm:”…”
Không phải mà, bá đạo tổng tài không phải như này. Chẳng phải luôn muốn sắp đặt người khác sao? Cũng luôn ăn mặc nghiêm chỉnh kín đáo mà?
Anh thế này hoàn toàn không giống bá đạo tổng tài tẹo nào!
“Tôi bảo cô tới là nói về kế hoạch chứ không bảo cô để ý đến quần áo ngủ của tôi.” Diệp Tri Du nghiêm túc nói.
Thẩm Tâm nhìn tấm vái mỏng manh, mọi hình tượng đều hóa hư không, Diệp Tri Du còn thuân nước đẩy thuyền chêm vào một câu: “Hay là cô rốt cuộc không nhịn được muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-diep-tien-sinh-cung-muon-to-tinh-voi-toi/1655918/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.