Biên tập: Bột
Xúc cảm mềm mại tới trong nháy mắt và khuôn mặt ửng đỏ nhàn nhạt của cô khiến Tiết Diễm hơi sửng sốt.
Tới lúc Tiết Diễm lấy lại tinh thần, người bên cạnh cậu đã xoay người ăn cơm tiếp, chỉ là vành tai đo đỏ kia vẫn còn nguyên đó.
Cậu đè lại ý nghĩ muốn cong khóe miệng lên, sau đó che miệng vờ ho khan hai lần và gọi cô: "Thẩm Tịch."
"Ừ, sao thế?"
Vì hành động vừa rồi nên lúc này cô vẫn còn xấu hổ.
Khi nghe thấy Tiết Diễm gọi mình, cô hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác. Khi Thẩm Tịch nhìn lại thì thấy cậu đã làm mặt nghiêm túc rồi: "Tôi vẫn còn giận."
"..."
Thẩm Tịch nhận ra ý của cậu, nên thẹn quá hóa giận đưa tay ra đánh vào cánh tay của Tiết Diễm: "Vậy cậu tự giận một mình đi."
Tiết Diễm "ồ" một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa.
Vào lúc Thẩm Tịch tưởng cậu không nói chuyện nữa, thì Tiết Diễm lại bất ngờ mở miệng: "Bây giờ là nợ ba cái."
"..."
Thẩm Tịch: "Bye!"
So với cảnh "ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào" bên này, thì Trình Hạ bị bạn thân trọng sắc khinh bạn bỏ rơi lại đau khổ không thôi.
Là người duy nhất biết chuyện, à không, là người duy nhất bị ăn thức ăn chó, Trình Hạ nghĩ đôi mắt to của cô sắp bị sáng mù, mũi chó của cô sắp bị mùi yêu đương hôi thối phía sau hun tới mất nhạy rồi. Trái tim già nua mong manh dễ vỡ, lại tĩnh mịch trống rỗng của cô đã nát bấy tới không hàn gắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-di-hoc-cung-phai-buc/1841296/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.