Tác giả: Chước Dạ
Biên tập: Bột
Điều đáng sợ nhất của đại hội thể dục thể thao không phải là nửa tiếng nghe lãnh đạo trường và các trưởng khoa thao thao bất tuyệt phương ngữ pha tiếng phổ thông, mà là thời gian vận động và thi đấu. Bởi cứ mỗi nửa tiếng thì hội học sinh lại cử người ra kiểm tra.
Đại hội thể dục thể thao sẽ xếp hạng các lớp dựa trên điểm phân hạng, điểm đoạt giải của người thi đấu. Nhưng nếu những người làm khán giả bị tra ra là không có mặt trên sân hay về sớm thì điểm của cả lớp đó sẽ bị trừ.
Vì thế kể cả người không có tinh thần tập thể muốn nhân hai ngày đại hội thể dục thể thao không phải đi học này ra ngoài vui chơi vui vẻ, thì các bạn khác trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Người nhất định phải ngồi trên sân bãi, làm khán giả hay pho tượng hoặc thần giữ cửa gì đó đều được.
Đánh giá của Thẩm Tịch với việc này là: Điên rồ.
Thẩm Tịch bị ép làm thần giữ cửa đang ngồi trên cầu thang vòng ngoài của sân vận động. Cô một tay cầm túi rác, một tay cầm hạt dưa cắn "tách tách tách" mà xem cuộc vui.
Môn thi của cô còn một lúc nữa mới bắt đầu, mà lúc này Trình Hạ lại đang vội vàng làm chân hậu cần cho các vận động viên khác.
Không có đồng bọn nhỏ ngồi tán gẫu cùng thì gặm hạt dưa cũng thấy buồn ngủ.
Giang Diệc Đường đi tới từ chỗ nghỉ ngơi của lớp 1 rồi quen thuộc ngồi xuống cạnh cô: "Chán thế cơ à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-di-hoc-cung-phai-buc/113487/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.