Trì Tích Đình định trước khi đến nhận việc thì tranh thủ đi du lịch một chuyến, thế nhưng Chử Duật lại quá bận không dành ra được chút thời gian nào, mà Trì Tích Đình thì không muốn đi du lịch một mình. Thế là cuối cùng đành phải thỏa hiệp nằm lì ở nhà mỗi ngày, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngày nào cũng post ảnh khoe món ăn Chử Duật nấu lên vòng bạn bè.
【Phó Ninh】: Úi chà chà. Giả vờ chúc cậu hạnh phúc thế thôi mà cậu hạnh phúc thật đấy à? /khinh bỉ/
【Trì Tích Đình】: Cũng không hạnh phúc lắm đâu /khiêm tốn/
【Phó Ninh】: Ơ nhưng mà, sao tốt nghiệp rồi mà cậu không tranh thủ đi du lịch đi? Suốt ngày ru rú ở nhà chán chết đi được.
【Trì Tích Đình】: Du cái gì mà du. Vài ngày nữa ra trung tâm thành phố là được xem cuộc 'đại di cư' của đám trâu ngựa công sở rồi, tiết kiệm quá í chứ.
【Phó Ninh】: ......
Trì Tích Đình đã từng trải qua sinh tử nên thật sự vẫn không muốn đi làm cho lắm, thế nhưng có những việc muốn tránh cũng chẳng được.
Thôi thì đằng nào cũng phải đi làm, chi bằng cứ thử nghĩ xem đi làm có ích lợi gì.
Ví dụ như các mối quan hệ trong xã hội sẽ trở nên tương đối ổn định hơn.
Một sự ổn định đầy hỗn loạn.
"Chiến lược quảng cáo bên khu outlet do cậu phụ trách đúng không? Kế hoạch chi phí quảng cáo làm xong chưa? Bên đó đang giục đấy, cần gấp lắm."
"...Tôi đã gửi mail cho anh mười phút trước rồi."
"Tiểu Trì này. Lát nữa qua phòng họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701393/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.