Lời của Chử Duật như một cơn mưa rào tưới lên trái tim Trì Tích Đình.
Những hạt mưa từ mép ô rơi xuống, nặng nề đập vào chân, văng lên làm ướt ống quần, hơi ẩm len qua từng khớp xương thấm dần vào cơ thể anh.
Tim Trì Tích Đình đập dữ dội, môi mấp máy nhưng chẳng nói nên lời, việc duy nhất có thể làm được chính là ôm chặt lấy Chử Duật.
Anh không hiểu Chử Duật đang nghĩ gì, sao mà... sao mà có thể làm đến mức này.
Chỉ vì không gọi được vài cuộc điện thoại, chỉ vì một lý do "muốn gặp em" mà không ngần ngại vượt qua ngàn dặm đường để xuất hiện trước mặt anh.
Bao cảm xúc âm thầm mà mãnh liệt cứ lặng lẽ quấn lấy nhau qua vòng tay siết chặt của hai người.
Muôn vàn xúc động dâng trào trong lồng ngực, như chiếc răng bị sâu nhức buốt, chỉ cần gió lạnh thoảng qua là nỗi chua xót cứ thế bủa vây.
Trì Tích Đình cố gắng bình tĩnh lại, rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh có mệt không? Có lạnh lắm không? Anh mặc ít quá đi."
Chử Duật lắc đầu, nói: "Anh không mệt."
"Sao mà không mệt được." Trì Tích Đình lẩm bẩm, "Từ nước M về đây phải mất mười mấy tiếng đó... anh thật là..."
Trì Tích Đình rầu rĩ thở dài một hơi, sau khi ổn định lại tâm trạng thì vỗ vỗ vào lưng Chử Duật, dịu dàng nói: "Thôi được rồi, mình vào nhà trước đã."
Chử Duật nghe vậy thì nới lỏng vòng tay ra, nhưng lòng bàn tay vẫn đặt trên eo Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình cũng không để ý, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701379/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.