Phó Ninh chỉ đùa chút thôi, nói xong thì cười hì hì: "Ôi dào ôi dào, chú mày đừng có tin nhé. Anh thuận miệng nói thế thôi, anh là trai thẳng đó."
Trì Hòa Viên tức nghẹn trong lòng, lườm Trì Tích Đình một cái rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Ninh, chỉ lạnh lùng ừ hử rồi nhấn mạnh thêm: "Tôi cũng thế nhé."
Trì Tích Đình quay đầu liếc Trì Hòa Viên, dứt khoát bỏ qua chủ đề này: "Cơm chiên của tôi đâu? Cơm chiên cơm chiên."
Phó Ninh lại hỏi phục vụ thêm lần nữa, chưa đầy hai phút sau cơm chiên Dương Châu cuối cùng cũng được mang lên.
Trì Hòa Viên không hiểu: "Ăn lẩu mà còn ăn cơm chiên á?"
Phó Ninh không giải thích, chỉ im lặng cười bí hiểm xới cơm cho hai người, sau đó đẩy đến trước mặt ra hiệu cho đối phương bắt đầu ăn.
Mọi sự nghi ngờ đều tan biến ngay sau miếng cơm chiên đầu tiên.
Trì Tích Đình thầm thề trong lòng, sau này ăn lẩu nhất định sẽ gọi một phần cơm chiên.
Lát nữa Phó Ninh còn có việc, sau khi ăn no thì rút lui.
Trì Tích Đình nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa đến giờ đi làm thì thong thả giải quyết nốt bữa ăn, chỉ huy Trì Hòa Viên dọn dẹp rồi mới lên tiếng: "Nói được rồi đó, không có người ngoài nữa."
"Mấy hôm nay tôi vẫn đang nghiên cứu bản kế hoạch dự án, rồi tranh thủ đi xem thử phần mềm mà bọn họ đã nghiên cứu hơn nửa năm." Trì Hòa Viên nói ngắn gọn, "Anh đoán không sai đâu."
Trì Tích Đình giật giật chân mày, đặt đũa xuống, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701370/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.