"Hòa Viên ơi, sao Tích Đình chưa về nhỉ? Con xuống xem thử đi." Lục Nghiên Chiêu liếc nhìn đồng hồ, gọi Trì Hòa Viên.
Trì Hòa Viên đổi tư thế tiếp tục chơi điện thoại, nghe vậy chỉ lười biếng nhướn mày, thản nhiên nói: "Mới đi có mấy phút, vội gì chứ."
Lục Nghiên Chiêu không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Trì Hòa Viên.
Trì Hòa Viên bị nhìn đến phát sợ, điện thoại cũng không cầm nổi nữa, đành phải thỏa hiệp ngồi dậy nói qua loa: "Biết rồi biết rồi, con đi, con đi."
Đang định đi xuống thì Trì Nghiệp lơ mơ bò dậy đi vệ sinh, vừa mở cửa đã đụng phải Trì Hòa Viên chuẩn bị ra ngoài.
Trì Nghiệp nghi ngờ: "Con đi đâu thế?"
Trì Hòa Viên phàn nàn: "Đi xem con trai cưng của ba có bị người ta bắt cóc mất không."
Vừa dứt lời thì một cái tát của Lục Nghiên Chiêu bay tới.
Trì Hòa Viên: "......"
Nhân quyền đâu?
Trì Nghiệp bừng tỉnh ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Chử đi rồi à?"
"Vầng." Trì Hòa Viên đáp, cúi người xỏ giày: "Vừa mới đi."
Nhắc đến Chử Duật, Lục Nghiên Chiêu đứng bên cạnh nhíu mày cằn nhằn: "Chán anh thật đấy, lần đầu Tiểu Chử đến nhà mà anh lại ngồi trên bàn ăn dạy đời người ta, chả ra cái thể thống gì cả."
Trì Nghiệp bắt đầu tỉnh rượu hơn một chút, giờ mới muộn màng nhận ra hành vi của mình không ổn tí nào, ngại ngùng gãi đầu chuẩn bị nói lảng sang chuyện khác thì lại thấy Trì Hòa Viên đứng ở cửa lẩm bẩm: "Lại còn 'Tiểu Chử, Tiểu Chử' nữa chứ, người ta lớn từng này còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701362/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.