Trì Tích Đình vừa dứt lời, văn phòng lại một lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc, không khí dường như cũng bị đông cứng lại.
Trì Tích Đình nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chử Duật, bộ dạng như thể nhất định phải nghe bằng được câu trả lời từ miệng hắn.
Sống lưng Chử Duật hơi cứng lại, hàng mi khẽ run lên khó mà phát hiện được.
Thẩm Chi Triết ngồi đối diện trợn trắng cả mắt, miệng há to như cá mắc cạn, rồi hình như lại sợ bị hai nhân vật chính bắt quả tang nên vội vàng ngậm lại. Anh ta đưa tay lên chống cằm cố gắng che đi biểu cảm hóng hớt quá đà của mình.
Ối giời ơi ối giời ơi.
Trình là gì mà trình....
Cả thế giới ra đây mà xem này.
Mắt Thẩm Chi Triết đảo như rang lạc, lúc thì nhìn Trì Tích Đình, lúc lại nhìn Chử Duật, không thèm che giấu vẻ hả hê trong mắt.
Cái vẻ lúng túng không nói nên lời này của Chử Duật, Thẩm Chi Triết dám thề với trời, từ lúc quen Chử Duật đến giờ anh ta chưa từng thấy bao giờ.
Trì Tích Đình cũng đỉnh chóp thật sự, chuyện gì cũng dám nói.
Không thèm coi anh ta là người ngoài luôn.
Ngón tay Thẩm Chi Triết vô thức cọ nhẹ lên môi, môi mím chặt lại, chỉ sợ không nhịn được mà bật cười ha hả.
Chử Duật im lặng rất lâu mới rặn ra được một chữ.
"Không."
Trì Tích Đình nhướn mày, tiếp tục nắm thế chủ động: "Không nhìn tôi, hay là không có tâm sự?"
Chử Duật: "......"
Ai cứu Thẩm Chi Triết với, gồng không nổi nữa rồi.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701349/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.