Chử Duật nhìn Trì Tích Đình cười cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, động tác nhanh đến nỗi Trì Tích Đình tự hỏi không biết có phải nhìn nhầm hay không.
"Đói không?" Chử Duật dùng khăn lông lau qua loa mái tóc, động tác rất tự nhiên, đôi mắt dài hẹp, hàng mi vừa dài vừa thẳng, sau khi bị nước làm ướt trông lại càng nổi bật.
Trì Tích Đình ngắm nhìn trai đẹp một chút rồi đáp: "Đói ạ"
Họ đã ăn bữa trưa trên máy bay nhưng suất ăn đóng gói sẵn không ngon lắm, Trì Tích Đình lại thuộc dạng kén ăn, chỉ làm vài miếng cho đỡ đói rồi thôi. Bây giờ đã mấy tiếng trôi qua, chút thức ăn ấy đã tiêu hóa từ lâu rồi.
Chử Duật đặt khăn lông xuống, giọng nhẹ nhàng: "Đợi tôi chút"
Trì Tích Đình vâng một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời sếp.
Chử Duật ung dung bận rộn, sấy tóc, thay quần áo, thắt cà vạt, đeo đồng hồ, động tác chậm rãi nhưng có trật tự, xem mà sướng con mắt.
Mãi đến nửa tiếng sau, Chử Duật mới nói với Trì Tích Đình: "Đi thôi"
Trì Tích Đình chờ đến mức tê liệt cả người, ngẩng lên nhìn Chử Duật bằng ánh mắt đầy yếu ớt.
Đúng là một người đàn ông tỉ mỉ đến khó chịu.
Trì Tích Đình đến gần Chử Duật, nhạy bén ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của lá thông sau tuyết, mùi thoáng qua nhưng rất dễ chịu dễ ngửi.
Anh mải suy nghĩ lan man mà thất thần, suýt chút nữa đâm vào cánh cửa phía trước, may mà Chử Duật kịp kéo lại.
"Nhìn đường đi" Chử Duật buông tay ra, ống tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701307/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.