Chương trước
Chương sau
Chúc Minh Huy từ thang lầu đi xuống lầu hai, nhanh chóng đi vào toilet. Trong toilet không có người, ông lấy ra một khẩu súng từ sau nắp thùng nước bồn cầu. Sau đó ông cởi đồng phục cảnh sát ra, chỉ mặc áo len, lại cởi bỏ mũ. Tiếp đó ông leo ra ngoài từ cửa sổ, từ đường ống leo xuống tầng trệt, lại từ hàng rào sân sau tầng trệt leo ra ngoài.

Chúc Minh Huy rất quen thuộc vị trí camera giám sát nơi này, ông duy trì tỉnh táo, cố gắng tránh hết camera.


Đầu kia con phố phía sau rào chắn sân sau có một chiếc xe taxi dừng lại ven đường, trên ghế lái của xe taxi có một người đàn ông chừng năm sáu mươi tuổi, chỗ ngồi phía sau là một khách nữ cũng tầm tuổi đó.

Hai người đó chính là Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng.

Taxi đang bật đèn có khách, Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng một người phụ trách quan sát phía trước, một người phụ trách quan sát phía sau.

Xe taxi là Lam Diệu Dương cho người ta lấy về, dùng danh nghĩa đoàn làm phim để thuê, là xe taxi thật.

Chúc Minh Huy vượt qua rào chắn, Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng rất nhanh đã nhìn thấy.

“Là ông ta.” Giang Húc Hồng kéo mũ áo lông lên, dùng khăn quàng cổ che kín mặt mình, xuống xe, đi về phía cuối phố.

Tôn Triết Ngôn bật đồng hồ tính tiền lên, đèn xe chuyển thành không có người. Ông nổ máy xe, chậm rãi chạy đến bên người Chúc Minh Huy.

Chúc Minh Huy ra sân nhỏ liền đi ngược hướng cửa trước, vừa khéo một chiếc taxi đến, ông nhanh chóng ngoắc lại.

Tôn Triết Ngôn dừng xe, trước khi Chúc Minh Huy lên xe nhìn kỹ tài xế, lúc này mới mở cửa xe đi lên.


Chúc Minh Huy nói địa chỉ, Tôn Triết Ngôn đáp lại một tiếng ok, ấn đồng hồ tính tiền, nổ máy xe lái đi.

Giang Húc Hồng nghe giọng nói trong tai nghe, nhanh chóng bước nhanh đi đến chỗ khúc quanh, có một chiếc xe đậu ở chỗ đậu xe nơi đó, bà lên xe khởi động máy, cũng đi về địa điểm kia.

Địa chỉ này bà biết, là một trong những địa chỉ xuất hiện trong hệ thống GPS xe Chúc Minh Huy.

Trong phòng họp, Viên Bằng Hải xoay màn hình giám sát sang chỗ các vị lãnh đạo. Hình ảnh theo dõi là trên xe taxi, mặt Chúc Minh Huy và địa chỉ ông báo rõ ràng.

Trong phòng họp cực kỳ an tĩnh.

Từ lúc Chúc Minh Huy chạy trốn, bầu không khí nơi này liền cực kỳ nghiêm nghị.

Viên Bằng Hải nói: “Đúng như lời tôi nói, Chúc Minh Huy có hiềm nghi lớn nhất. Anh ta không lập tức chạy trốn không phải do anh ta quang minh lỗi lạc, là anh ta đang chờ đợi thời cơ. Dù thế nào cũng là mạo hiểm, anh ta liền đặt cược vào phương pháp thứ hai.”

Vị cán bộ có quan hệ không tệ với Chúc Minh Huy kia trước còn cùng ông nói chuyện nói. “Phái người đi đến địa chỉ kia đột kích điều tra. Anh ta chạy đến chỗ đó khẳng định đã có chuẩn bị. Có lẽ Giang Quần trốn ở nơi đó, chúng ta có thể chặn được kế hoạch của bọn họ, bắt tại chỗ.”


Những người khác đều gật đầu, Viên Bằng Hải rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Núi Kỳ Lân, Mark chạy vào sâu trong rừng. Lúc vượt qua một loạt ký hiệu trên đường, hắn ném một thiết bị nổ ra ngoài.

“Nằm xuống.” Bonnie lớn tiếng quát, bản thân nhanh chóng bay nhào về hướng bên cạnh nằm xuống.

Những người khác cũng nhanh chóng nằm xuống.

Hai tiếng ‘tik tik’ vang lên, một chuỗi bom nổ tung, đá vụn bùn văng khắp nơi, bom nổ tạo ra một chiến hào lớn trong rừng, không ít cây ngã trái ngã phải nằm ngang trong rừng, ngăn chặn con đường truy kích của Bonnie và tiểu đội của Hoàng Nhạc.

Leo lên đi qua?

“Tất cả nằm im.” Bonnie nói.

Phạm Vinh phất tay chỉ, “Đi bên này. Bên này gần đường núi. Bọn họ khẳng định lui về hướng này.”

Hoàng Nhạc nhìn xuống thiết bị định vị, Bonnie cùng nhiều đặc công cầm súng nhìn bốn phía.

“Đi.” Hoàng Nhạc ra lệnh một tiếng.

Phạm Vinh chạy trước dẫn đường.

Đột nhiên một viên đạn từ chỗ nào đó bay tới, Phạm Vinh ‘a’ một tiếng, trúng đạn ngã xuống đất.

Ba đặc công lập tức xông lên, hai người khom gối bắn trả về hướng nghi ngờ nổ súng, một người nhanh chóng tiến lên kéo Phạm Vinh ra.

Tay bắn tỉa ở chỗ tối kia bắn phát súng thứ hai ngay sau đó vào vị trí Phạm Vinh ngã xuống trước kia. Mọi người nhanh chóng lui lại.

“Tôi không sao.” Phạm Vinh kêu, anh che lấy xương sườn, áo chống đạn cứu mạng anh nhưng trúng đạn vẫn rất đau.

Bonnie vào lúc tay súng bắn phát thứ hai đã phán đoán vị trí của hắn, ông hét lớn, “Tìm chỗ nấp.” Giọng ông chưa dứt, người đã giống con báo phóng vào nơi sâu trong rừng.

Lúc này bỗng nhiên có một trái lựu đạn ném qua, rơi vào chỗ bên cạnh cách mấy đặc công và Phạm Vinh không xa.


Không kịp toàn thân rút lui! Một đặc công bỗng nhiên nhào lên trái lựu đạn, dùng thân mình che chở cho đồng đội và Phạm Vinh. Đặc công kéo Phạm Vinh chạy về sau. Hoàng Nhạc cách khá xa, anh nhanh chóng xoay người nổ súng về phía vừa ném lựu đạn.

Tay súng vừa rồi kia không có chạy xa. Hắn cách một chiến hào cùng cây ngã mà ném lựu đạn tới.

Mấy đặc công cùng nhau nổ súng yểm trợ. Phạm Vinh được đưa tới sau mấy gốc cây che chắn.

Lựu đạn không phát nổ.

Đặc công nằm trên lựu đạn có chút chưa hoàn hồn, anh nhanh chóng đứng lên chạy vội tới một bên. Có đặc công bắn một phát súng vào lựu đạn kia, lựu đạn kia rốt cuộc nổ tung, tránh tai hoạ về sau.

Nhóm người Hoàng Nhạc đề phòng, bọn họ biết người đối diện kia dựa vào địa thế đang chờ. Một khi bọn họ có ý định leo lên vượt qua truy kích, hắn sẽ bắn chết bọn họ.

Nơi xa truyền đến tiếng súng.

Bonnie và tay súng bắn tỉa kia đánh nhau rồi.

Hoàng Nhạc bỗng nhiên rõ ràng, đây mới là mục đích tay súng kia. Hắn ngăn chặn bọn họ, khiến tay súng bắn tỉa kia đơn đấu với Bonnie.

Lưu Tống đi ra trung tâm chỉ huy, liên lạc với Viên Bằng Hải.

Viên Bằng Hải lập tức lên tiếng, “Chúc Minh Huy quả nhiên chạy rồi, chúng tôi đã tổ chức vây bắt.”

Lưu Tống nói: “Chúng tôi còn chưa tìm ra được Tần Viễn. Anh ta khống chế thiết bị nổ trên núi từ xa.”

“Hiểu, nếu có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh trước.”

Tôn Triết Ngôn lái xe rất vững, ông không nhịn được thông qua kính chiếu hậu nhìn Chúc Minh Huy.

Chúc Minh Huy đột nhiên hỏi ông: “Anh làm nghề này bao lâu rồi?”

Tôn Triết Ngôn vội vàng chăm chú nhìn đường, nói: “Không lâu, hôm nay thay ca cho bạn. Sao thế? Cảm thấy tôi lái nhanh hả? Anh yên tâm, tôi là lái xe lão làng rồi.”

Chúc Minh Huy không nói chuyện. Tôn Triết Ngôn lại từ kính chiếu hậu nhìn ông một cái.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Chúc Minh Huy hỏi.

Tôn Triết Ngôn khẩn trương trong lòng, cố gắng điềm nhiên như không có việc gì nói, “Ha ha, anh cũng không phải con gái, còn sợ người ta nhìn. Tôi là người thích nói chuyện phiếm, nhưng nhìn anh không muốn nói chuyện, tôi liền không nói chuyện.”

Chúc Minh Huy không nói tiếp.

Tôn Triết Ngôn cũng không biết bản thân mình có qua ải không. Ông không dám lại nhìn Chúc Minh Huy, chỉ chăm chú lái xe.

Chúc Minh Huy lấy điện thoại di động ra ấn mở, gửi tin tức. Tôn Triết Ngôn làm bộ không nhìn thấy.

Chúc Minh Huy cất di động, đột nhiên mở miệng muốn đổi địa chỉ. Tôn Triết Ngôn nhảy dựng lên, vội nói được. Chỗ kia có chút hẻo lánh, Tôn Triết Ngôn âm thầm cảnh giác.

Viên Bằng Hải liên tục quan sát camera theo dõi trên xe taxi, nghe thấy địa chỉ thay đổi vội vàng nói với Tôn Triết Ngôn ông nghe được rồi, để Tôn Triết Ngôn ổn định. Ông lập tức phái người tiếp ứng.

Tôn Triết Ngôn đeo một tai nghe nhỏ trong tai. Ông ngâm nga vài câu đáp lại Viên Bằng Hải, cho thấy bản thân nghe được.

Xe đi đến nửa đường, còn chưa tới địa điểm, Chúc Minh Huy bỗng nhiên bảo Tôn Triết Ngôn đến bên trong ngõ nhỏ.

Tôn Triết Ngôn hỏi: “Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Một hồi thì chỗ này một hồi thì chỗ kia.”

“Không phải anh có đồng hồ tính tiền sao, tôi cũng không phải không trả tiền, anh quản tôi đi đâu làm gì.”

Tôn Triết Ngôn liền theo yêu cầu của ông dừng lại, Chúc Minh Huy nói ông muốn lên lầu lấy đồ xuống rồi đi tiếp, bảo Tôn Triết Ngôn xuống xe cùng, giúp ông khiêng đồ.

Tôn Triết Ngôn không làm, “Tôi lái thuê cũng không phải công ty dọn nhà.”

Chúc Minh Huy đột nhiên rút khẩu súng ra chỉa vào thắt lưng Tôn Triết Ngôn, “Hoặc là xuống xe hoặc là chết.”

Tôn Triết Ngôn cả người cứng đờ.

“Tài xế xe taxi mà bộ đàm cũng yên ắng quá rồi. Sao một chút động tĩnh cũng không có. Tin tức trung tâm điều hành hãng xe, tin tức gọi xe, đài giao thông, anh không nghe gì cả ư?”

Tôn Triết Ngôn không nói lời nào, cảnh sát quả nhiên là cảnh sát, làm lãnh đạo cơ bản vẫn còn nhạy bén.

“Mở khoá xe sau ra.”

Tôn Triết Ngôn mở khoá xe.

“Xuống xe.”

Tôn Triết Ngôn xuống xe. Chúc Minh Huy cùng lúc xuống xe cùng ông, họng súng chỉ vào ông.

“Tôi vốn không muốn mang theo con tin, rất phiền phức.” Chúc Minh Huy nói.

Tôn Triết Ngôn không nói lời nào.

Chúc Minh Huy thò người ra nhìn tai Tôn Triết Ngôn một chút, phát hiện tai nghe.

Ông lấy tai nghe ra đạp một cái, hỏi Tôn Triết Ngôn, “Anh là ai?”

“Người nhà người bị hại.”

“Cái gì?” Chúc Minh Huy hơi kinh ngạc.

“Tôi có thể xoay người lại không?” Tôn Triết Ngôn hỏi. Ông chậm rãi giơ cao hai tay, chậm rãi xoay người.

Chúc Minh Huy dùng súng chỉa vào ông.

Tôn Triết Ngôn nói: “Tôi muốn nhìn vào mắt anh, tôi muốn biết hung thủ giết người như mấy người lúc giết người rốt cuộc có biểu cảm gì.”

Chúc Minh Huy quát: “Đừng nhúc nhích!”

Tôn Triết Ngôn không nhúc nhích, ông cũng chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt Chúc Minh Huy, nhìn đến Chúc Minh Huy sợ hãi trong lòng.

Ánh mắt kia không sắc bén, cũng không hung ác, nhưng lại khiến Chúc Minh Huy lui lại một bước.

“Anh tới cùng là ai?”

“Người nhà người bị hại.” Tôn Triết Ngôn nói lại một lần nữa.

Ông vừa dứt lời, Chúc Minh Huy bỗng nhiên đau xót trên người, mấy mũi tên quấn đến người ông, dòng điện mạnh mẽ xuyên qua toàn thân ông. Chúc Minh Huy kêu thảm một tiếng, toàn thân run lên, ngã trên đất.

Giang Húc Hồng cầm súng điện trong tay, đứng sau lưng Chúc Minh Huy.

Cửa ngõ, mấy cảnh sát cầm súng đang xông tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.