Chương trước
Chương sau
“Có khả năng Bốc Phi không xuất ngoại.”

Trâu Úy bắt đầu nói.

“Bốc Phi làm thủ tục xuất cảnh, mua xong vé máy bay, check in. Sau khi ra nước ngoài có cập nhật Weibo, báo tin bình an cho bạn bè, sau đó còn đăng một số bài ghi lại sinh hoạt ở nước ngoài, có tương tác trên Weibo với bạn bè và dân mạng. Về sau dần dần hoàn toàn không còn tin tức. Quá trình này gần một năm.”

Lưu Tống khẽ gật đầu, trước đây bọn họ có điều tra qua tình hình trên mạng của Bốc Phi, cơ bản là thống nhất với khẩu cung của Hồng Lôi.


Trâu Úy nói: “Tôi đã điều tra những người thân thiết nhất với Bốc Phi trong nghề trước đó. Có nhà sản xuất nói trước khi Bốc Phi xuất ngoại có cùng ông ấy uống rượu, khoác lác với ông là vì tiền nhiều quá phải ra nước ngoài nghỉ ngơi một chút. Theo lý giải của nhà sản xuất kia thì Bốc Phi có thể đã làm chuyện gì đó nên muốn tránh đi. Bốc Phi nói anh ta sẽ quay lại. Nhưng sau khi anh ta xuất ngoại ít dùng đến mấy kênh liên lạc tương tác, dần dần xa lánh mọi người. Nhà sản xuất kia cảm thấy rất kỳ lạ, không giống như tính cách thích giao tiếp của Bốc Phi.”

Trâu Úy dừng một chút rồi nói: “Còn có một người từng làm việc với Bốc Phi trước đây, giờ đã chuyển nghề rồi, anh ta nói Bốc Phi từng cho anh một địa chỉ, kêu anh ta sau này có xuất ngoại thì tìm Bốc Phi chơi. Năm ngoái người này có cơ hội ra nước ngoài công tác, vừa khéo đi ngang qua địa chỉ này nên đi tìm. Quản lý của tòa nhà đó nói trong tòa nhà của bọn họ trước giờ chưa có người Hoa ở bao giờ.”

“Nghe có vẻ là mất tích. Sao lại xác nhận là không ra nước ngoài?” Lưu Tống hỏi.

“Tôi tìm tới tất cả những người bạn của Bốc Phi, không ai liên lạc được với anh ta, không ai biết anh ta ở đâu. Hôm qua tôi nhanh chóng đến gặp một người ở thành phố L, là một thợ trang điểm tên Nguyên Sa. Anh ta nói Bốc Phi có nói chuyện xuất ngoại với bọn họ, còn mời rất nhiều bạn bè đến ăn cơm chia tay, anh ấy không thân thiết với Bốc Phi lắm, quan hệ cũng thường thường, hôm đó là đi ăn chực. Anh ta nhớ lúc đó Bốc Phi nói ba giờ chiều hôm sau sẽ lên máy bay. Nhưng ba giờ chiều hôm sau lúc Nguyên Sa ngồi trên xe đi làm thì thấy Bốc Phi đang ngồi trên một chiếc riêng. Chiếc xe đó với xe của anh ta chạy hai làn song song, anh ta còn nhìn thấy thêm mấy lần. Anh ta nghĩ là Bốc Phi đổi chuyến bay, nhưng sau đó thấy Weibo của Bốc Phi đăng tin ra tới nước ngoài rồi, anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, còn nhắc với những người khác. Bạn anh ta nói anh ta nhìn nhầm người rồi, anh ta khăng khăng là mình không nhìn nhầm. Anh ta làm nghề trang điểm lâu như vậy, cực kỳ nhạy với các đường nét và đặc thù khuôn mặt, liếc cái đã có thể nhận ra được.”


Trâu Úy nói: “Tôi kết hợp những manh mối ở trên, tra ra tất cả hình ảnh Bốc Phi đăng trên Weibo. Ngày giờ anh ta đến thành phố kia đang mưa, nhưng hình của Bốc Phi lại trong xanh. Anh ta đang nói dối, căn bản anh ta không ở nước ngoài.”

“Anh thợ trang điểm kia còn nhớ thông tin gì của chiếc xe không? Loại xe, biển số, bất kỳ manh mối nào.”

Trâu Úy lắc đầu: “Anh ta chỉ biết là xe màu đen, rất bình thường. Trên xe chỉ có hai người là lái xe với Bốc Phi. Anh ta nói lúc đó anh ta chỉ để ý đến người. Anh ta nói tài xế cũng có dáng vẻ bình thường, nhìn khoảng ba mươi, nam giới, không có gì đặc biệt. Lúc trước anh ta chưa gặp qua người này. Nhưng nếu có thể gặp lại, anh ta có thể nhận ra.”

Lam Diệu Dương ngạc nhiên nói: “Cách lâu như vậy, anh ta có thể nhận ra người chỉ gặp một lần?”

“Anh ta nói cực kỳ tự tin, tôi cho anh ta xem hình của Triển Huy, Cầu Xuyên, Liêu Tân, với mấy tên tép riêu bắt được, anh ta đều nói không phải. Anh ta nói người tài xế kia bình thường hơn.” Trâu Úy nói: “Tôi thấy Nguyên Sa cũng không phải khoác lác. Trong xấp hình đó anh ta chọn ra Liêu Tân, anh ta nói mình thấy người này không giống những người còn lại. Tôi hỏi anh ta cái gì không giống, anh ta nói là thần thái ánh mắt không giống. Tôi hỏi anh ta tài xế phổ thông một chút là thế nào, anh ta nói chính là giống như người bình thường. Ngày mai Nguyên Sa quay lại, anh ta đồng ý phối hợp với chúng ta làm ghép hình chân dung.”


Lưu Tống không dám ôm hi vọng quá lớn: “Nếu như chúng ta thật sự có thể tìm ra tài xế kia, trước mắt đã biết hắn ta thực sự là người cuối cùng nhìn thấy Bốc Phi. Có lẽ hắn ta biết Bốc Phi ở đâu, sống hay chết.”

“Như vậy Tần Viễn sẽ không thể đổ K lên đầu Bốc Phi được.” Viên Bằng Hải nói.

Lưu Tống và ông liếc mắt nhìn nhau, thì ra Viên Bằng Hải cũng có cảm giác như vậy. Hồng Lôi và Bốc Phi, Maria và K, là vai chính trong kịch bản bịa đặt đó.

Quan Phàn nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về. Tôi cũng là một nhân chứng quan trọng. Mặc kệ Phó cục Chúc tính toán gì, Tần Viễn tuyệt đối chạy không thoát. Bọn họ muốn biến tôi và Nghê Lam thành người điên, không thể nào. Chỉ cần tôi qua được kiểm tra sức khỏe tâm thần, tôi cắn chết anh ta, muốn lấy được lệnh bắt giữ của cơ quan kiểm soát tuyệt đối không thành vấn đề. Anh ta đừng mơ được ra ngoài. Chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian. Bốc Phi, An Hàng, Khương Thành, toàn bộ Phong Phạm, còn nhiều công ty và người khác bị kéo vào, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra chứng cứ. Tần Viễn không phải tàng hình, chắc chắn anh ta có sơ hở. Chúc Minh Huy không bảo vệ được anh ta.”

Bonnie quăng ra hai tập tài liệu, “Có lẽ các người không hiểu Chúc Minh Huy bằng Tần Viễn. Tần Viễn cũng không tin tưởng Chúc Minh Huy như mấy người nghĩ. Anh ta cảm thấy Chúc Minh Huy tính giết chết mình, triệt để vùi lấp chứng cứ phạm tội trong quá khứ của ông ta.”

Lưu Tống cầm lên xem, là tài liệu tiếng Anh, nội dung chính là hợp đồng tư vấn nghiệp vụ, phía dưới có hai câu trả lời của Tần Viễn. Lưu Tống không nhìn ra được gì.

“Trong này có mật mã.” Bonnie nói: “Bề ngoài tài liệu này bàn nghiệp vụ, thực tế là Paul nói cho Tần Viễn biết hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Tần Viễn trả lời là cảm thấy tình hình của mình không tốt, anh ta muốn đi cùng Paul.”

“Đi cùng?”

“Tôi nhận được tin tức, Paul âm thầm sắp xếp con đường xuất cảnh. Bọn họ làm xong việc này sẽ bỏ trốn.” Bonnie đáp.

Lưu Tống hiểu rồi, ý của ‘làm xong việc này’ đương nhiên là giết Lawrence và Nghê Lam.

“Muốn chặn con đường của hắn ta,” Viên Bằng Hải nói với Bonnie: “Chúng ta cần nhiều tình báo hơn.”

“Đã theo dõi sát đầu sỏ. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.”

“Bởi vì bọn họ vẫn còn chưa quyết định khi nào sẽ ra tay?” Quan Phàn nói.

“Chắc vậy.”

“Chờ chút, vậy làm sao Paul đưa theo Tần Viễn đi được? Chẳng lẽ bọn họ dự định sau khi giết người thuận tiện cướp ngục luôn sao?” Lam Diệu Dương cảm thấy rất khoa trương.

“Nếu như nội ứng ngoại hợp, chắc chắn sẽ có cách.” Lưu Tống bình tĩnh nói: “Thời gian tạm giam của Tần Viễn sắp tới hạn rồi, hơn nữa mấy ngày gần đây anh ta báo sức khỏe không ổn, tìm bác sĩ kiểm tra. Như vậy xem ra, có thể khả năng thừa dịp được phóng thích sẽ tìm cơ hội chạy trốn.”


“Nếu như Chúc Minh Huy muốn diệt khẩu, đây cũng là một cơ hội tốt. Bắn chết một tội phạm bỏ trốn, chuyện hết sức bình thường.” Viên Bằng Hải nói: “Chúc Minh Huy sẽ không từ chối.”

“Nếu Tần Viễn có lòng nghi ngờ với Chúc Minh Huy đương nhiên cũng sẽ không thể không đề phòng.”

“Hồ ly và sài lang.”

Lưu Tống nghĩ ngợi, hỏi: “Mật mã của tài liệu này có thể giải mã để làm chứng không?”

“Không thể.” Bonnie và Nghê Lam đồng thanh nói.

Lưu Tống: “…” Hiểu rồi, chắc bọn họ lấy được bằng cách phi pháp.

“Lúc này chúng ta phải ra tay trước để chiếm thế thượng phong.” Nghê Lam nói, “Mặc kệ bọn họ tính thế nào, muốn giết Chúc Minh Huy báo thù trước khi dẫn Tần Viễn đi, hay là giết tôi và Trần Thế Kiệt, chúng ta cũng không thể nào để bọn họ thực hiện được.”

Giết ai? Lưu Tống lại nhìn về phía Bonnie. Lúc cảnh sát thẩm vấn ông ta nói Lawrence đã chết rồi.

Thôi kệ đi, đừng truy cứu nữa.

“Quyết không thể để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật. Chúc Minh Huy, Tần Viễn, Paul… Nhóm người bọn hắn nhất định phải chịu phán quyết của pháp luật.” Quan Phàn nói.

“Cho nên chúng ta không thể chờ. Mỗi lần đều là bọn họ ra tay chúng ta ứng phó, sau đó bọn họ chạy trốn. Đợt tiếp theo bọn họ lại đến giết chúng ta, chúng ta lại ứng phó, tới tới lui lui như thế quá bị động rồi. Người tốt không thể luôn đánh phòng thủ. Cảnh sát các ông toàn đuổi theo mông người ta, quá tội nghiệp.” Nghê Lam nói rất hăng say.

Lam Diệu Dương có chút hãi hùng khiếp vía, hỏi: “Em tính làm thế nào?”

“Em muốn hạ chiến thư với Paul.” Nghê Lam vung nắm đấm, “Chính là hẹn hắn ta quyết đấu ở núi Kỳ Lân.”

Lam Diệu Dương nhìn thoáng qua Viên Bằng Hải và Lưu Tống, nhỏ giọng nói: “Ông xem như vậy có phải tụ tập đánh nhau gây chuyện không?”

Viên Bằng Hải và Lưu Tống hoàn toàn không muốn phát biểu ý kiến.

“Đúng vậy, cho nên cảnh sát phải tiến hành điều tra em, ngăn cản hành vi của em. Em liền chạy lên núi, cảnh sát vì để tránh vụ án đổ máu, nhất định phải lục soát núi. Lúc này Paul mà tới thì đánh Paul, Paul không tới chúng ta thuận tay đào bới một chút. Vì để giết em có khả năng Paul đã sớm bố trí cạm bẫy gì đó, đúng không? Để đảm bảo an toàn cho nhân viên và khách du lịch sau này, nhất định phải làm.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn, hiểu rồi.

Núi Kỳ Lân là đất của Tần Viễn. An Hàng lại vô cớ biến mất ở đó.

Trong rừng dày núi thẳm này, lại không có tín hiệu, không có ai đến. Thật sự là nơi tốt để giết người chôn xác.

“Nếu như núi Kỳ Lân có chứng cứ phạm tội của Tần Viễn, Paul lại không biết sao? Hắn sẽ không phối hợp với cô.”

“Thời điểm máy bay không người lái tập kích hắn phối hợp rất tốt.” Nghê Lam nói, “Cái khác không dám nói, nhưng mạng con gái của Lawrence, hắn quá muốn rồi.”

Lam Diệu Dương đau lòng bổ sung cho Nghê Lam một câu: “Paul giết chết mẹ Nghê Lam.”

Bầu không khí xung quanh lập tức có chút đau thương.

Bonnie nhìn con gái một chút, Nghê Lam cũng quay sang nhìn, vẻ mặt vô tội. Mẹ còn sống là bí mật quan trọng nhất trên đời này, cô vẫn luôn giữ bí mật rất tốt.

Bonnie đưa tay sờ đầu con gái.

Nghê Lam cười cười, cạ cạ đầu vào tay cha.

Bonnie thu tay lại, Lam Diệu Dương liền đưa tay ra vỗ về vai Nghê Lam, an ủi cô.

Bonnie liếc mắt qua, Lam Diệu Dương rút tay về, tránh dưới bàn lặng lẽ nắm chặt tay Nghê Lam.

Nghê Lam bóp chặt tay anh, giả vờ kéo tay anh qua phía Bonnie. Lam Diệu Dương rút nhanh tay ra, vỗ lên tay Nghê Lam một cái. Nghê Lam cười hì hì.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Lam Diệu Dương vội vàng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Paul không ngốc, hắn có thể hẹn em đến chỗ hắn muốn.”

“Vậy em cứ mặc kệ, em cứ đi núi Kỳ Lân.” Nghê Lam giở mặt vô lại.

“Tần Viễn có thể để chuyện này xảy ra không?” Lưu Tống hoài nghi.

“Tần Viễn ở trong ngục tạm giam sẽ không biết, mà anh ta biết thì có sao?”

“Nhưng Chúc Minh Huy sẽ biết, chuyện Chúc Minh Huy có thể làm quá nhiều rồi. Nếu như Tần Viễn thật sự nắm được thóp của ông ta, trước khi ông ta loại bỏ được nhược điểm này nhất định phải bảo vệ Tần Viễn. Bằng không Tần Viễn thấy tình thế không ổn, giở trò ngọc nát đá tan với ông ta, ông ta khẳng định không muốn có kết quả này.”

Viên Bằng Hải nói: “Cho nên Chúc Minh Huy mới là người ngăn chặn quyết chiến ở núi Kỳ Lân.”

“Ông ta làm sao ngăn cản? Nghê Lam và Paul cũng không phải tuýp nghe lời.” Lưu Tống nói.

“Ông cảnh sát, giọng điệu của ông rất có vấn đề. Nghe lời cũng không phải tính tốt.” Nghê Lam phất phất tay, “Muốn ngăn cản cũng đơn giản, trước khi quyết chiến, đi giết tôi hoặc giết Paul, sau đó giá họa cho đối phương.”

Lưu Tống cũng muốn chửi, giọng điệu của tiểu cô nương cô mới có vấn đề, nói giết người mà cứ như mổ thịt.

“Giao con vào tay Paul càng đơn giản hơn.” Bonnie nói.

Trong nháy mắt mọi người yên tĩnh lại.

“Nhưng hẹn chiến ở núi Kỳ Lân kỳ thực là một cách tốt.” Bonnie nói, “Hiện tại hai bên chúng ta giống như đang chĩa súng vào nhau, ngăn cách bởi một bức tường mỏng trong một không gian kín, không rõ ràng trang bị và số lượng đạn của đối phương. Trên thực tế, vũ khí của bọn họ lợi hại hơn, có thể phá vỡ bức tường, nhưng không phải ai phá vỡ cũng có thể thắng.”

Lam Diệu Dương rất muốn hỏi vậy ai sẽ thắng, nhưng anh lại không muốn rụt rè trước mặt Bonnie.

“Giết chết người của đối phương trước mới gọi là thắng.” Quan Phàn còn nhớ chỉ dạy năm đó của Bonnie.

Chiến trường chống khủng bố, tình thế thay đổi khôn lường. Không có thương lượng, không có thời gian từ từ suy nghĩ, phải nhanh, phải mạnh, một đòn khống chế địch. Bất kể mở màn thế nào, trận địa ra sao, vũ khí của ai tiên tiến, đạn dược của ai nhiều, những điều này đều chỉ là một trong những điều kiện.

Nhưng cuối cùng chỉ xem là ai bắn chết ai.

“Cho nên chúng ta phải làm đối phương đập vỡ bức tường trước để lộ ra. Sau đó trước khi bọn họ nhìn thấy rõ chúng ta thì bắn bọn họ một phát mất mạng.” Nghê Lam nói.

“Trước mắt Chúc Minh Huy cũng không phải kẻ thù, hoặc là nên nói, ông ta và chúng ta có cùng một kẻ thù.” Bonnie nói.

“Hơn nữa, ông ta là một trong ba người không muốn giết Nghê Lam nhất.” Lam Diệu Dương tiếp lời, anh hiểu được ý Bonnie.

Bonnie khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta phải để ông ta đập vỡ bức tường trước.”

Tất cả mọi người trầm tư.

Lam Diệu Dương dè dặt cẩn thận nói: “Tôi cảm thấy nhóm săn tin có thể giúp một tay.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

Chỉ có Nghê Lam hiểu được ý tứ của anh: “Đúng, dù sao tôi cũng là một đại minh tinh.”

Viên Bằng Hải: “…”

Lưu Tống: “…”

Việc này thì liên quan gì đến chuyện cô là đại minh tinh chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.