Âu Dương Duệ im lặng rất lâu, nói: “Sao ông biết được Viên cục cũng tra ra được rồi?”
“Sau khi Viên cục tìm thấy bà ta thì tìm một người bạn không làm trong cơ quan nhà nước bảo vệ bà ta. Người tôi tìm được phát hiện có người theo dõi hành tung của Từ Doanh, vì vậy bắt lại hỏi.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Âu Dương Duệ lại hỏi.
Lưu Tống biết anh hỏi gì, liền nói: “Bây giờ sau khi tôi biết tin thì đến tìm cậu trước.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tín nhiệm trong mắt đối phương. Bọn họ đều hiểu rõ tình tình trước mắt là gì, tín nhiệm và đoàn kết rất quý.
Âu Dương Duệ đang định nói thì điện thoại của Lưu Tống vang lên. Lưu Tống lấy ra xem, “Là Viên cục.”
Âu Dương Duệ khẽ gật đầu.
Lưu Tống nhận điện thoại, mở loa ngoài: “Viên cục.”
“Đội trưởng Lưu à, lâu quá không gặp.” Giọng Viên Bằng Hải bình thường giống như trò chuyện thông thường, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Trong bệnh viện, đang ở trong phòng Âu Dương Duệ.” Lưu Tống ngừng một chút, bổ sung một câu: “Chỉ hai người bọn tôi.”
“À.” Viên Bằng Hải nghe hiểu ám chỉ, ông im lặng một hồi rồi nói: “Đội trưởng Lưu, anh đeo huy hiệu cảnh sát lâu như vậy rồi, anh còn nhớ ý nghĩa của nó không?”
Lưu Tống sôi sục trong lòng, ông nhìn Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ cũng đang nhìn ông.
“Nhớ. Viên cục. Tôi nhớ ý nghĩa của huy hiệu cảnh sát, tôi nhớ chức trách của cảnh sát, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501290/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.