Lam Diệu Dương tăng ca vừa mới về nhà không lâu, anh tắm xong bước ra ngoài, đang mặc áo ngủ lau khô tóc, nhớ tới tình huống của Nghê Lam, lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Điện thoại gọi được nhưng không ai nghe máy, không lâu sau Nghê Lam nhắn tin tới: ‘Anh tìm em?’
Lam Diệu Dương trả lời cô: ‘Em làm gì đó?’
Nghê Lam nói: ‘Em nhớ anh á, Lam Diệu Dương.’
Lam Diệu Dương ngẩn người, sao lại cảm thấy câu này có bẫy. Nghê Lam nũng nịu không giống người bình thường, không thể hiểu theo lẽ thường.
Lam Diệu Dương lại nhắn cho cô: ‘Có phải em làm chuyện xấu gì rồi không?’
Nghê Lam nhắn tới một cái icon mặt giận, sau đó nhắn một câu: ‘Nói xấu em, em có thể đập cửa sổ nhà anh rồi.’
Lam Diệu Dương vừa nghĩ đã bị dọa ngay lập tức.
Mợ nó.
Lam Diệu Dương vừa bước tới mở cửa sổ, vừa khéo một hòn đá ném tới ngay giữa trán anh.
Lam Diệu Dương ‘ai ya’ một tiếng, che lấy trán lùi lại mấy bước. Nhưng lại lo lắng sốt ruột an toàn của Nghê Lam, lại cúi xuống cửa sổ nhìn, chỉ thấy Nghê Lam đang vịn hàng rào nhảy lên, một phát bắt được cây cột đầu bồn hoa bên ngoài cửa sổ phòng anh.
Lam Diệu Dương nhanh chóng dịch chuyển vị trí bồn hoa, Nghê Lam xoay người nhảy vào bồn hoa, lại nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Nghê Lam nhìn thấy Lam Diệu Dương liền cười hì hì, ôm lấy anh ngay, như con cún con cọ cọ vào người anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501288/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.